Sau Khi Tôi Ra [...] – Chương 6

6

 

'Tôi có việc phải , tôi đi trước đây.' Tôi chỉnh lại túi xách, bước vào căn hộ.

 

Một tên con trai cưỡi xe phân khối đến gần, hỏi Lục Niệm: 'Niệm Niệm, ta là ai?'

 

'Còn là ai nữa? Là con cưng của bố mẹ tôi thôi.' Lục Niệm một cách thờ ơ.

 

Tên con trai tặc lưỡi: 'Đừng xấu ông bà Lục chứ.'

 

'Hứ,' Lục Niệm quay đầu bỏ đi.

 

Rõ ràng, ấy không hề tôn trọng bố mẹ, thậm chí chẳng hề thương họ.

 

Tôi khẽ .

 

Bố mẹ à, thật đáng thương cho hai người.

 

—-----------

 

Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 10, tôi trở về nhà.

 

Nhưng nhà cửa vắng tanh.

 

Người giúp việc đang lau dọn hồ bơi với tôi, cả nhà đã đi biển nghỉ mát từ hôm qua.

 

'Ông bà chủ không thông báo cho sao?' 

 

Bà giúp việc ngạc nhiên không hiểu vì sao tôi không biết chuyện này.

 

Tôi không trả lời, rời đi ngay.

 

Đi đến nửa đường, mẹ tôi gửi cho tôi một tin nhắn trên WeChat.

 

'[Triều Triều, cả nhà chuẩn bị đi nghỉ mát ở biển, ít nhất cũng phải nửa tháng, em nghịch ngợm của con cứ nhắc suốt. Con có muốn đi cùng không?]

 

Khi đọc tin nhắn này, tôi chỉ thấy buồn .

 

Họ chắc đã đến bãi biển rồi, bây giờ mới nhắn tin cho tôi?

 

Tôi suy nghĩ một chút, cố trả lời: “Con sẽ đi.”

 

Bên kia im lặng một lúc lâu mới có phản hồi.

 

“Mẹ nhắn nhé, con về nhà trong nửa tiếng nhé, ba con lại lỡ đặt sai giờ vé máy bay rồi, chúng ta phải đi ngay thôi!”

 

Nửa tiếng ư?

 

Biệt thự ở phía đông thành phố, còn trường Tô Thành ở phía tây, đi taxi cũng mất gần một giờ đồng hồ.

 

Mẹ tôi đúng là thông minh, đã khéo léo hóa giải ý đồ của tôi.

 

“Con không kịp về, mọi người cứ đi trước đi.”

 

Tôi mỉm .

 

Cười gì ư?

 

Chính tôi cũng không biết nữa.

 

—--------

 

Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi không lơ là việc học.

 

Vì chuẩn bị cho kỳ thi đại học, tôi đã tự mình gia sư.

 

Toàn bộ kỳ nghỉ, tôi gần như dành trọn thời gian cho việc học.

 

Khi mệt mỏi, tôi lại điện thoại, lướt xem bảng tin.

 

Trong đó, thỉnh thoảng có vài thái từ gia đình.

 

Chẳng hạn như mẹ tôi.

 

Bà thường đăng ảnh chín ô, trong đó có một tấm là ảnh chụp cùng ba tôi, một tấm là bóng lưng của trai, còn lại bảy tấm toàn là Lục Niệm.

 

Lục Niệm đi lướt sóng, ngồi trực thăng, lái mô tô nước, ngồi trên du thuyền...

 

Thật thời thượng và xinh đẹp.

 

Không giống tôi, chỉ là một mọt sách quê mùa trong bộ đồng phục học sinh.

 

Tất nhiên, tôi không ghen tỵ.

 

Không còn như kiếp trước, khi bị cố bỏ lại ở nhà, tôi phải cẩn thận gọi điện hỏi xem họ có quên tôi không.

 

Giờ đây, tôi chỉ ấn nút thích.

 

Ai đăng bài tôi đều bấm thích.

 

Chúc mọi người, hạnh phúc và bình an.

 

—----------

 

Sau kỳ nghỉ hè, tôi tiếp tục học hành một cách có hệ thống.

 

Điểm số từ mức trung bình đã tiến bộ ổn định, và tôi lọt vào top 10 của lớp.

 

Thời học sinh, người có thành tích tốt luôn nhận sự ý nhiều hơn.

 

Tôi thậm chí còn nhận thư .

 

Một nam sinh khen tôi học giỏi, xinh đẹp, làn da trắng.

 

Tôi ngỡ ngàng hồi lâu, không tin nổi.

 

Là gửi cho tôi ư?

 

Tôi xinh đẹp? Da tôi trắng?

 

Tôi hỏi cùng bàn: “Cậu thấy mình trắng không?”

 

Bạn ấy trợn mắt: “Cậu khoe cái gì thế? Biết là trắng rồi!”

 

Hả?

 

Tôi mượn gương trang điểm của , lâu lắm rồi mới kỹ mình.

 

Hóa ra, tôi đúng là khá trắng.

 

Không còn đen nhẻm, gầy gò như thiếu dinh dưỡng nữa.

 

Ngũ quan dường như cũng đã phát triển, trông hài hòa hơn.

 

Ừm, cũng có một chút xinh xắn.

 

Phải chăng khi thương chính mình, vẻ ngoài cũng dần trở nên tươi sáng hơn?

 

Không hiểu sao, tôi thấy mắt mình ươn ướt.

 

Bạn cùng bàn giật mình: “Trời đất, cậu khóc vì thấy mình xinh đẹp à?”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...