Sau Khi Tôi Ra [...] – Chương 4

4

 

Lúc đó, bố tôi tức giận đánh tôi ngã xuống đất.

 

'Lúc đầu cho con học trường quý tộc đã biết sẽ có ngày này, con quả thật mất mặt gia đình!'

 

Bố tôi rất coi trọng thể diện, và tôi đã ông mất mặt.

 

Bây giờ ông vẫn chỉ đang suy nghĩ về thể diện.

 

Lục Niệm có thể giúp gia đình giữ thể diện, còn tôi thì sao?

 

'Con chỉ thích học trường công, cho con học Trung học số Một Tô Thành đi.' Tôi kiên định.

 

Mẹ tôi định khuyên nhủ, bố tôi ngắt lời: 'Thôi, thôi, cứ để con tự chọn, đã con thì không nên ép buộc.'

 

Suýt nữa thì tôi bật , vẫn kìm lại.

 

Nụ không bật thành tiếng, mà hóa thành sự thờ ơ và một chút cay đắng trong lòng.

 

—----------------

 

Tôi bắt đầu học trung học.

 

Tại Trung học số Một Tô Thành.

 

Trường này xa nhà nhất, vì sau hai tuần học, tôi nhân tiện đề nghị xin ở nội trú.

 

Cả gia đình đang ăn tối đều ngạc nhiên.

 

Lục Kinh hiếm khi về nhà, liền nhíu mày tôi: 'Ở nội trú? Lục Triều Triều, sao thấy em hoàn toàn xa cách với gia đình?

 

'Em về nhà cũng hơn nửa tháng rồi, vẫn chưa quen với gia đình?'

 

Làm sao tôi có thể quen ?

 

Trước đây, tôi đã chịu đựng suốt ba năm mà vẫn không thể quen.

 

'Tôi ở nội trú để tiện cho việc học.'

 

Tôi bình tĩnh trả lời.

 

Lục Kinh nheo mắt không .

 

Mẹ tôi cầm tay tôi: 'Triều Triều, có phải con có điều gì trong lòng không? Mẹ cảm thấy, con chẳng hợp với gia đình…'

 

Ừ, chẳng hợp chút nào.

 

Thế nên, chẳng thấy sẽ tốt hơn."

 

"Tôi giải thích lại: 'Chỉ là để tập trung học tốt hơn thôi.'

 

Bên cạnh, Lục Niệm bỗng đỏ mắt, như sắp khóc: 'Chị, chắc chị ghét em phải không? Em sẽ ở ký túc xá, không để chị thấy nữa.' 

 

Nói xong, ấy bắt đầu dọn đồ. 

 

Tôi bật

 

Lục Niệm, thật sự nóng lòng nhỉ. 

 

Suốt hơn nửa tháng qua, luôn tìm đủ cách sự, hoặc cố kích , hoặc bịa đặt vu khống tôi. 

 

Nhưng tôi không tranh không giành, giống như một con rái cá lặng lẽ. 

 

Lục Niệm chẳng biết phải sao với tôi. 

 

Bây giờ, ấy nắm bắt cơ hội để lui một bước nhằm tiến hai bước, lập tức giả bộ tỏ ra thánh thiện.

 

Chỉ cần không ngu ngốc, ai cũng có thể nhận ra mưu đồ của Lục Niệm.

 

Bố mẹ và trai tự nhiên cũng ra, họ không quan tâm, họ luôn thiên vị Lục Niệm.

 

Lục Kinh đặt đũa xuống: 'Niệm Niệm, em ở ký túc xá cái gì? Ngồi xuống!'

 

Lục Niệm khẽ nức nở, ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Bố tôi nhân cơ hội đáp ứng cầu của tôi: 'Nếu Triều Triều muốn ở ký túc xá thì cứ ở đi, cũng đâu có gì quan trọng.'

 

Đúng , đâu phải chuyện lớn lao gì, dù sao kiếp trước tôi cũng từng ở ký túc xá. Chính xác mà , là ở trong căn hộ gần trường.

 

Khi đó, vì Lục Niệm liên tục kiếm chuyện và bịa đặt, tôi còn ngây thơ, không nhịn nên đã xô xát với ấy.

 

Chúng tôi cùng ngã xuống cầu thang, tôi không bị thương, còn Lục Niệm thì chảy máu đầu.

 

Lúc đó tôi còn nghĩ mình đã thắng, khi cả gia đình chạy đến, tôi mới biết mình đã thua hoàn toàn.

 

Mẹ tôi ôm Lục Niệm, đau đớn rơi nước mắt.

 

Bố tôi tức giận, túm lấy tôi quát mắng: 'Lục Triều Triều, con đang gì đấy? Điên rồi à?'

 

Lục Kinh cũng có mặt, không một lời đã đá tôi một cái: 'Đây không phải là quê nữa, ai cho phép em hành xử như một con chó hoang chứ? Mau xin lỗi Niệm Niệm!'

 

—----------

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...