Sau Khi Tôi Ra [...] – Chương 13

13

 

Tôi vẫn rời đi.

 

Ngắm biển xong, tôi trở về Bắc Đại.

 

Giờ đã là năm cuối, tôi cùng một vài người bắt đầu hành trình khởi nghiệp.

 

Con đường này không hề dễ dàng, lại rất ý nghĩa.

 

Đến khi học lên năm hai cao học, sự nghiệp của tôi đã gặt hái những thành quả đầu tiên, kiếm số tiền đầu tiên trong đời, tám mươi vạn.

 

Cuộc sống ngày càng bận rộn.

 

Vừa học vừa , tôi thường mệt nhoài, ngã đầu xuống ngủ luôn, không còn thời gian quan tâm đến tin tức từ gia đình nữa.

 

Khi tốt nghiệp cao học, tôi cùng một số bè đã lập công ty, tự xây dựng sự nghiệp cho riêng mình.

 

Tiền kiếm không nhiều, tất nhiên không thể so với bố mẹ giàu có của tôi.

 

Nhưng tự lập, cảm giác thành tựu rất lớn.

 

Cũng lúc này, tôi gặp lại Lục Niệm.

 

Cô ấy đã tự mình đến tìm tôi.

 

Vừa thấy tôi, ấy đã giáng một cái tát.

 

May mà tôi phản xạ nhanh, kịp thời ngăn lại, nếu không chắc sẽ bị đánh sưng mặt.

 

Không nhiều, tôi cũng giáng lại một cái tát.

 

Cô ấy né không kịp, bị tôi tát đến nỗi mắt hoa lên, khóe miệng rỉ máu.

 

Cô ấy phun một ngụm máu, căm hận chửi rủa tôi: "Cả nhà đều bỏ rơi tôi rồi, hài lòng chưa?"

 

Tôi lấy khăn giấy lau tay, không đáp lời.

 

Cô nghiến răng: "Lục Triều Triều, thắng rồi, tôi không bao giờ nghĩ rằng lại giả vờ xa lánh gia đình để chơi ván cờ lớn, thật là kế sách hiểm độc!"

 

"Xem nhiều phim xã hội đen quá rồi à?"

 

Tôi liếc , thở dài: "Có khi nào nghĩ rằng, tôi rời xa gia đình chỉ là vì chính bản thân tôi không?"

 

"Đừng có bậy!" Lục Niệm giận dữ: "Ba mẹ và đã cắt đứt quan hệ với tôi, tôi thậm chí còn đánh tôi giữa đường, tất cả là tại , họ rồi, không còn tôi nữa!"

 

Tôi lắc đầu, gọi điện báo cảnh sát.

 

Cảnh sát đến đưa Lục Niệm đi.

 

Sau khi hoàn tất việc báo cáo, tôi gọi điện thông báo cho mẹ.

 

Bà bắt máy, giọng run run : "Triều Triều, cuối cùng con cũng gọi điện cho mẹ, đã nhiều năm rồi con không về nhà, con sống có tốt không? Nghe con mở công ty rồi, có mệt không…"

 

Tôi ngắt lời: "Mẹ đến đón con mẹ về nhà đi, ấy đang ở đồn cảnh sát Triều Dương."

 

"Cái gì?"

 

Tôi đáp ngắn gọn vài câu, định tắt máy thì mẹ lập tức khóc nức nở: "Triều Triều, con mới là con của mẹ, Lục Niệm đã bị đuổi khỏi nhà rồi. Mẹ không muốn đón nó về, mẹ muốn con về nhà, không?"

 

Không .

 

Tôi còn rất nhiều việc phải .

 

“Không cần đâu."

 

---

 

Sau khi vinh danh là một trong mười doanh nhân trẻ xuất sắc của thủ đô, năm mới lại gần kề.

 

Đứng trong phòng việc trên tầng cao nhất, tôi tháo giày cao gót, cầm ly rượu vang, lặng lẽ thưởng thức khung cảnh thành phố sầm uất về đêm từ cửa kính.

 

Giờ đây, tôi đã ba mươi tuổi.

 

Từ khi mười lăm tuổi cho đến ba mươi, tôi đã bước đi trong suốt mười lăm năm.

 

Con đường này, quả thực không hề dễ đi.

 

Nhảy xuống từ một tòa nhà thì lại dễ hơn, chỉ cần ba năm.

 

Nhưng để từ một tiểu thư danh chính ngôn thuận luôn nghĩ đến cái c//hết, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đứng vững trên đỉnh cao sự nghiệp, tôi phải kiên trì thêm mười hai năm nữa.

 

Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã đi thêm mười hai năm này.

 

Mười hai năm qua, rất nhiều điều đã thay đổi.

 

Chẳng hạn như, tập đoàn đứng đầu thành phố Tô Châu đã sụp đổ, chính là tập đoàn của bố mẹ tôi.

 

Cây đổ thì bầy khỉ cũng tan, và kết cục của họ không mấy êm đẹp. Nghe biệt thự cũng đã bị cầm cố.

 

Lục Niệm thì phải vào tù, vì sau khi mất nguồn tài chính, ta đã những việc phi pháp, thậm chí còn liên quan đến mạng người.

 

Bản án dành cho ta là hai mươi năm tù.

 

Còn Lục Kinh, ta muốn lại từ đầu nên đã lên thủ đô, dùng số tiền còn lại mở một công ty mới.

 

Giờ đây, ta đang chờ gặp tôi ngoài kia.

 

Anh ta đã chờ từ sáng đến tối.

 

Thư ký nhẹ nhàng gõ cửa: "Thưa tổng giám đốc Lục, vị khách kia nhất quyết không chịu rời đi."

 

Tôi gật đầu, đặt ly rượu xuống, xỏ giày cao gót rồi bước ra ngoài.

 

Lục Kinh, giờ đây đã thất thế, vội vàng đứng lên xun xoe, trong đôi mắt ta chất chứa nỗi buồn khó tả.

 

Người đàn ông từng phong độ, đẹp trai nay trông như già thêm hai mươi tuổi, bối rối, mất hết vẻ oai phong.

 

Khi gặp lại tôi, ấy không gọi tôi là Triều Triều nữa mà cung kính gọi tôi là "Tổng giám đốc Lục".

 

Tôi ra hiệu thư ký rót cho ta một ly nước, rồi mỉm : "Anh Lục Kinh, tôi đã xem qua kế hoạch hợp tác của . Rất tiếc, nó không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi."

 

Lục Kinh gượng, đôi môi khô nứt mấp máy vài lần mà mãi không thốt nên lời.

 

Tôi đứng lên: "Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước. Trễ rồi."

 

Lục Kinh đứng dậy tiễn, bỗng ta nghẹn ngào : "Em à, bố mẹ rất nhớ em, em có thể về thăm họ không? Ngày nào họ cũng nhắc đến em."

 

Tôi dừng lại, chưa kịp trả lời thì Lục Kinh đã hít một hơi, giọng lạc đi: "Em thay đổi nhiều quá, trông xa lạ quá. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, em không thể... đừng tuyệt như thế không?"

 

Tôi quay lại , trong đầu hiện lên hình ảnh kiếp trước, khi lôi tôi ra khỏi phòng Lục Niệm và sỉ nhục tôi thậm tệ.

 

"Lúc tôi mười lăm tuổi, tôi chưa từng cầu xin các người đừng tuyệt như , nên giờ đây, cũng không có quyền cầu xin tôi đừng tuyệt ."

 

Đó là câu trả lời của tôi.

 

Lục Kinh sững sờ, cúi đầu, mất hết tinh thần.

 

Còn tôi, bước đi trên đôi giày cao gót, dưới bầu trời đêm yên tĩnh, khe khẽ ngân nga, tiến về phía tương lai đầy hy vọng của chính mình.

 

từng nằm co ro trong vũng máu nhơ nhuốc giờ đây đã không còn cần sự thương của bất cứ ai.

 

Cô ấy đã cố gắng đứng lên, mỉm đầy tự hào, và thương chính bản thân mình!

 

HẾT

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...