Sau Khi Tôi Ra [...] – Chương 1

Văn án

 

"Vào năm thứ ba kể từ khi đón về nhà, tôi đã nhảy từ lầu xuống.

 

Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, mong muốn thấy cảnh bố mẹ và trai sẽ đau lòng, hối hận vì đã luôn chê bai và ghét bỏ tôi.

 

Nhưng bố tôi chỉ lắc đầu thờ ơ, thi thể của tôi và thốt lên một câu: 'Trẻ con thật ấu trĩ.'

 

Mẹ tôi mím môi, thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng.

 

Anh trai tôi đứng chắn trước mặt em giả, ngăn không cho ấy thấy cảnh tượng thảm thương của tôi.

 

Nhưng ta vẫn khóc sướt mướt, khiến cả nhà xúm lại an ủi.

 

Tôi sững sờ hồi lâu, và rồi mỉm chua xót trong sự tự chế giễu.

 

Khi mở mắt, tôi đã quay lại thời điểm vừa đón về nhà.

 

—------

 

Ý thức rằng mình đã sống lại, tôi ngồi trầm lặng hồi lâu.

 

Trước mặt tôi, bố mẹ đôi mắt đỏ hoe, bày tỏ nỗi nhớ nhung và sự ân hận khi đã để tôi lạc mất nhiều năm.

 

Họ đã nhớ tôi suốt mười năm qua!

 

Kiếp trước, tôi đã đến mức bật khóc nức nở, lao vào vòng tay của họ, ngây thơ tin rằng cuối cùng tôi cũng đã có một gia đình.

 

Cuối cùng tôi cũng có người thương mình!

 

Thế , ba năm sau đó, tôi đã cào cấu tóc mình trong tuyệt vọng, gào thét trong khi lao xuống từ tầng lầu, mong rằng cái c//hết sẽ đổi lấy một chút từ họ.

 

Nhưng, sự thật là chẳng ai tôi cả.

 

, hiện tại tôi không cảm thấy gì cả, trong lòng tôi đã nguội lạnh như khúc gỗ.

 

'Con , chắc con vẫn chưa quen phải không? Không sao, để mẹ đưa con đi chọn phòng nhé, cứ chọn phòng nào con thích!'

 

Thấy tôi im lặng, mẹ tôi kéo tay tôi dẫn lên tầng ba.

 

Bố tôi mỉm đi theo, đồng thời gọi cho trai tôi là Lục Kinh, giục mau về nhà.

 

Lục Kinh chỉ đáp lại một chữ: 'Bận.'

 

Bố tôi không hài lòng, còn mẹ tôi có chút ngại ngùng, giải thích với tôi: 'Anh con là người bận rộn, hầu hết công việc của tập đoàn đều giao cho nó rồi, cuối tuần nó mới có thể về.'

 

Kiếp trước, tôi đã tin vào lời đó.

 

Kiếp này, tôi chẳng quan tâm, tin cũng .

 

Lên đến tầng ba, mỗi căn phòng đều trang trí sáng sủa, ấm áp và tràn đầy hơi thở của một trẻ.

 

'Triều Triều, con chọn đi, con có thể ở bất kỳ phòng nào!' Bố tôi mỉm .

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở căn phòng gần cầu thang nhất.

 

Trên giường trong đó có một con gấu trúc bông xù xì.

 

Kiếp trước, tôi bị nó thu hút ngay lập tức và tưởng rằng bố mẹ rất tôi, nên đã chọn căn phòng đó mà không chần chừ.

 

Tôi thích con gấu trúc đó.

 

Tuy nhiên, bố mẹ lại có chút thay đổi nét mặt, liếc nhau rồi vội : 'Triều Triều, quên chưa với con, đây là phòng của em con, Niệm Niệm.

 

'Niệm Niệm rất hiểu chuyện, con bé cố dọn dẹp phòng để con có thể chọn phòng, con nên ở căn phòng rộng rãi nhất này…'

 

Khi ấy, tôi chớp chớp mắt, cảm kích : 'Em ấy nhường phòng cho con ạ? Em thật tốt.'

 

Tôi vẫn thích con gấu trúc và căn phòng ấy.

 

Bố mẹ lại liếc nhau, dường như muốn điều gì đó.

 

Nhưng trong niềm vui, tôi đã chạy vào phòng, ôm lấy con gấu trúc mà không chút do dự.

 

Đúng lúc đó, Lục Niệm đeo cặp bước vào.

 

—-------

 

Lục Niệm bằng tuổi tôi, 15 tuổi.

 

Cô ấy trưởng thành hơn nhiều, không ngây ngô như tôi.

 

Thấy tôi vào phòng mình, mím môi, cố gắng nở nụ với lúm đồng tiền: 'Nghe chị về nhà, em xin nghỉ học về ngay, chị thích căn phòng này phải không? Vậy chị cứ ở đây đi.'

 

Nói xong, cắn môi, quay mặt đi.

 

Bố mẹ thấy rõ mọi biểu hiện của ấy.

 

Mẹ tôi vội vào kéo tay tôi: 'Triều Triều, chọn phòng khác đi, phòng này lớn quá, mẹ thấy không ổn.'

 

'Tại sao lại không ổn?'

 

Tôi rất khó hiểu.

 

Cũng cảm nhận một cách tinh tế bầu không khí khác lạ.

 

Nhưng lúc đó tôi nào có hiểu gì? Tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ thương tôi, đã rơi nước mắt vì tôi, mà Lục Niệm lại chủ nhường phòng.

 

Tôi là con ruột của họ, chẳng lẽ tôi không có quyền chọn căn phòng mình thích?

 

, tôi đầy thắc mắc.

 

Mẹ tôi trông khó xử, ngập ngừng.

 

Bố tôi nghiêm nghị hơn, cũng chẳng gì thêm.

 

Lục Niệm chủ giúp tôi trải giường: 'Chị cứ ở đây đi, đây vốn là nhà của chị, chị ở đâu cũng .'

 

—--------

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...