Văn án “Vào năm thứ ba kể từ khi được đón về nhà, tôi đã nhảy từ lầu xuống. Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, mong muốn được nhìn thấy cảnh bố mẹ và anh trai sẽ đau lòng, hối hận vì đã luôn chê bai và ghét bỏ tôi. Nhưng bố tôi chỉ lắc đầu thờ ơ, nhìn thi thể của tôi và thốt lên một câu: ‘Trẻ con thật ấu trĩ.’ Mẹ tôi mím môi, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh trai tôi đứng chắn trước mặt cô em gái giả, ngăn không cho cô ấy thấy cảnh tượng thảm thương của tôi. Nhưng cô ta vẫn khóc sướt mướt, khiến cả nhà xúm lại an ủi. Tôi sững sờ hồi lâu, và rồi mỉm cười chua xót trong sự tự chế giễu. Khi mở mắt, tôi đã quay lại thời điểm vừa được đón về nhà.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?