Khó khăn lắm tôi mới kiếm một công việc, cớ gì phải vì sĩ diện của mà từ bỏ?
Anh đừng nghĩ là mình đang ban ơn cho tôi nhé!
“Tôi chỉ đang vội đi dọn cầu thang thôi, Tổng giám đốc Lâm đừng tự biên tự diễn nữa.”
Tôi hậm hực đáp lại một câu, gạt tay ra rồi chạy đến chỗ cầu thang.
Suốt ca việc, tôi không gặp lại nữa.
Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi chuẩn bị về nhà, bất ngờ tôi bị bộ phận nhân sự gọi lại.
“Chị tốt lắm, còn Tổng giám đốc Lâm khen ngợi, muốn điều chị sang thư ký đời sống cho ấy.”
Nhân sự vừa mới ném cho tôi một quả bom.
Ý là sao?
Lâm Kỳ đang tính bày trò gì đây?
Điều tôi đến gần để trả thù cho những gì tôi đã với à?
Hay là đang thương tôi?
“Tôi không…”
“Lương tháng ba vạn.”
Những lời từ chối trong miệng tôi lập tức chạy ngược vào trong.
“Tôi sẽ không phụ lòng ấy và chị đâu.”
Có tiền không kiếm là đồ ngốc.
Tiền lương tăng gấp mười lần, gì có ai cưỡng lại chứ.
Nghĩ lại mà thấy chua xót, trước kia, tiền tiêu vặt tôi cho Lâm Kỳ mỗi tháng còn nhiều hơn thế này.
Trời đất xoay chuyển, có lẽ đây là cách ông trời trừng tôi vì đã quá ham mê sắc đẹp.
Nhân sự quét mắt tôi một lượt từ trên xuống dưới, lời đầy ẩn ý:
“Chẳng lẽ là họ hàng của Tổng giám đốc Lâm?”
Cái quan hệ họ hàng này tôi không dám nhận.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, bịa một câu chuyện:
“Không phải đâu, chắc là do vừa nãy tôi dọn cầu thang chăm chỉ quá, Tổng giám đốc Lâm cảm ấy mà, những ông lớn có tư duy lạ lắm, chắc là thế đấy.”
Nhân sự nửa tin nửa ngờ “ồ” lên một tiếng, thái độ chuyện cũng lạnh nhạt hơn đôi chút.
“Thôi rồi, nhớ việc cẩn thận, biết thân biết phận một chút.”
Về đến nhà, tôi kể chuyện mình đi ở công ty lớn cho ba mẹ nghe.
“Ba, mẹ, Lăng Thanh Media đấy! Công ty lớn hẳn hoi nhé!”
Gương mặt u ám của mẹ tôi hiếm hoi lắm mới nở một nụ .
Bố tôi không rõ ràng, chỉ lắp bắp mấy chữ “tốt, tốt”.
“Sênh Sênh, sáng nay… Chu Quân Dương có gọi điện hỏi thăm…”
Mẹ tôi cẩn thận sắc mặt tôi, rồi lấy điện thoại ra.
“Mẹ! Con không muốn liên lạc với ta nữa.”
Tôi thu lại nụ , lấy một quả quýt ra bóc.
Hương thơm tươi mát của trái cây lan tỏa khắp phòng, tôi bất giác nghĩ đến một người.
Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Mẹ tôi chằm chằm vào màn hình, mãi vẫn chưa bắt máy.
Nhìn thoáng qua màn hình, tôi sầm mặt.
Là Chu Quân Dương.
Bạn thấy sao?