Kỳ Tư Niên mỉm , thấu suy nghĩ của tôi.
Anh giơ tay nới lỏng thắt lưng.
Ngón tay thon dài lướt qua từng múi cơ xinh đẹp, suýt chút đã hớp mất hồn tôi.
“Hả?”
“Em đỏ mặt gì?”
“…”
Tại sao, không biết sao?
“Vãn Vãn, rất nhớ em…”
Tôi .
“Em cũng thế, tạm biệt.”
Tôi cúp máy.
Không , nếu còn nghe máy nữa tôi sẽ không chịu nổi mất.
Anh thật sự…
Bên ngoài nho nhã lịch sự, bên trong cuồng nhiệt, l.ư.u manh.
Sắc đẹp khiến người ta nổi m.á.u d.ê, từ này không phải là đâu.
Lúc viết phần giới thiệu, trong đầu tôi toàn là những thứ kỳ quái, không sao xua đi .
Kỳ Tư Niên: “Xấu hổ rồi sao?”
Kỳ Tư Niên: “Sao em bỏ mặc …”
Kỳ Tư Niên: “*Ấm ức*”
Được rồi, hôm nay tôi đừng mong nộp bản thảo.
Tôi: “Em không viết phần giới thiệu, không nghĩ gì cả.”
Kỳ Tư Niên: “Gửi cho , xem giúp em.”
?
Việc gì cũng biết sao?
Không thể nào…
Tôi bán tín bán nghi gửi tài liệu qua cho .
Hai mươi phút sau.
Tôi màn hình rồi rơi vào khoảng lặng.
Anh đúng là dám viết.
Thậm chí còn viết rất hay.
Kỳ Tư Niên: “Em thấy sao?”
Tôi: “Rất đỉnh.”
Tôi: “Sao lại nghĩ ra mở đầu này ?”
Kỳ Tư Niên: “Khụ.”
Kỳ Tư Niên: “Đợi về, sẽ từ từ dạy cho em.”
Từ từ dạy cho em.
Đáng ghét, sao tôi cứ suy nghĩ lệch lạc nhỉ.
Nhất định là vấn đề của rồi.
…
Tôi: “Sao lại nghĩ ra mở đầu này ?”
Kỳ Tư Niên: “Khụ.”
Kỳ Tư Niên: “Đợi về, sẽ từ từ dạy cho em.”
Từ từ dạy cho em.
Đáng ghét, sao tôi cứ suy nghĩ lệch lạc nhỉ.
Nhất định là vấn đề của rồi.
Làm việc bấy lâu nay, lần đầu tiên tôi vừa nộp bản thảo đã duyệt ngay như thế này đấy.
“Viết hay lắm.” Sếp khen tôi không ngớt lời, còn tôi thì có tật giật mình.
Dù gì cũng là lấy không từ Kỳ Tư Niên, không thể coi là thành quả của tôi .
Đều tại quá giỏi giang.
Tôi cầm điện thoại xem bức ảnh gửi từ nước ngoài về, thấy hơi phiền muộn.
“Người theo đuổi Kỳ Tư Niên nhiều không đếm xuể, chả hiểu ấy ưng mày ở điểm nào.”
Tôi thật sự không tài nào hiểu nổi.
Hồi đại học, cái hồi mà tuổi trẻ sục sôi, trước mặt mọi người trong ký túc xá tôi đã hùng hồn lập lời thề “Không cua đổ crush tôi sẽ mời mọi người một chầu ra trò”, kết quả lại biến thành “số dư trong Alipay của không đủ”, phải ăn mỳ tôm cả tuần liền.
Điều khiến tôi cảm thấy may mắn nhất khi ấy chính là không tỏ trước mặt , không thì tôi c.h.ế.t ngay tại chỗ mất.
Không ngờ vòng vèo xuôi ngược chúng tôi vẫn về bên nhau. Tôi không đến câu chuyện cũ này cũng không nhắc tới, hai đứa đều rất ăn ý.
Bạn thấy sao?