Nhưng… …
Tôi vẫn không hiểu.
Nếu mấy năm trước thích tôi, tại sao lại từ chối? Còn nếu khi ấy không thích tôi, tại sao bây giờ lại…
Tôi rất rối bời, đồng nghiệp ngồi bàn đối diện đã thu dọn đồ đạc, ra về từ lâu.
Tôi đồng hồ.
19:40.
Bỏ đi, về nhà rồi tính.
Tôi sẽ tìm cơ hội nào đó rồi hỏi cho ra lẽ.
Hỏi: “Sau khi từ chối lời tỏ , nam sinh lại chủ theo đuổi , tại sao ?”
Câu trả lời số 01: Rõ ràng là rất để ý lại ra vẻ lạnh lùng, khơi gợi hứng thú của chủ thớt.
Câu trả lời số 02: Đùa với lử.a.
Câu trả lời số 03: Bị đ.i.ê.n.
…
Tôi thấy câu trả lời số 03 rất chính xác.
Tôi có nên hỏi không?
Nhức đầu quá.
Tôi gặm quả táo đang cầm trong tay, sau đó phát hiện ra cục cưng của bé heo hồng đã gửi cho mình một tin nhắn.
Cục cưng của… bé heo hồng?
Ồ, là Cố Ngôn.
Cố Ngôn: “Giang Vãn Vãn, tuần sau là kỷ niệm ngày chúng tôi nhau, có ý tưởng nào không?
Cái này…
Tôi: “Không có.”
(Một phút sau)
Cố Ngôn: “…”
Cố Ngôn: “*Trẫm cần gì*”
Cố Ngôn meme này rất hợp, tôi như thể thấy gương mặt đen như đít nồi của Cố Ngôn.
Tôi: “Không cần phô trương quá đâu, Duyệt Duyệt không thích bữa tối dưới ánh nến lung linh, cứ dẫn ấy đến công viên giải trí, rồi đi xem phim gì đấy.”
Cố Ngôn: “Có lý, cũng phải đi.”
?
Người ta hẹn hò, tôi đi kỳ đà cản mũi hả?
Không hay lắm đâu.
Cố Ngôn: “Ở cạnh , ấy rất vui.”
Ồ.
Cố Ngôn thật đáng thương.
Tôi: “Anh không sợ tôi phiền đến hai người à?”
Đối phương im lặng một lúc.
Cố Ngôn: “Nói không để ý là giả ấy vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Ôi trời.
Lần đầu tiên tôi thấy thật vĩ đại.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, bí mật với nhau xong, Cố Ngôn quyết định bảo tôi giả vờ rủ Lâm Duyệt ra ngoài chơi. Đến chín giờ tối tôi sẽ mượn cớ rời đi, để lại không gian riêng cho đôi nhân, sau đó kết thúc nhiệm vụ.
Perfect.
Nhất định Lâm Duyệt sẽ khóc vì cảm .
Có điều…
Tôi thấy hơi ngưỡng mộ ấy.
Trong khoảng một tháng tôi hẹn hò với Kỳ Tư Niên, tuy rất ngọt ngào lại quá đỗi ngắn ngủi, tôi còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi là gì thì đã kết hôn rồi.
Quả nhiên, kết hôn chớp nhoáng là một quyết định sai lầm, khi quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi không lời từ chối.
Thở dài thườn thượt.
Tôi ấn vào cuộc thoại ghim, ngón tay dừng trên bàn phím, mãi lâu sau cũng không gõ nổi một chữ.
Nói gì đây…
Chán?
Cô đơn?
Rất nhớ ?
Không , như thế thì chẳng khác gì oán ph.ụ.
Bây giờ đang gì nhỉ?
Bạn thấy sao?