6
Trong sảnh khách sạn nguy nga tráng lệ, người ra vào tấp nập.
Hạ Thần Hi và Bạch Lạc Nhiễm mỉm một người nào đó không xa.
Chính là người quản lý sảnh khách sạn này, cũng là người em tốt mà tôi lớn lên cùng - Triệu Thanh Lâm.
Tôi kích muốn "chạy" tới, với cậu ấy đừng xen vào nữa linh hồn lại xuyên qua cơ thể cậu ấy.
Tôi buồn bã, mới nhớ ra mình đã c h ế t.
Cậu ấy mặc một bộ vest đen chuyên nghiệp, đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt lạnh lùng cặp đôi đang dựa vào nhau.
Triệu Thanh Lâm chế nhạo: "Tổng giám đốc Bạch đúng là biết chơi thật, ở nhà một người, bên ngoài một đám, chơi vui ghê."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhiễm tối sầm lại không gì.
Hạ Thần Hi nhạt, tiến lên một bước, với tư thế của một người bảo vệ đứng trước Bạch Lạc Nhiễm: "Triệu Thanh Lâm, chuyện của ba bọn tôi, không đến lượt ba phải bảy ngược."
"Năm năm trước, chính Lâm Tu Vũ lợi dụng quyền thế của gia đình mình, ép buộc Lạc Nhiễm phải lấy ta, nếu không phải vì ta, tôi và Lạc Nhiễm đã không phải xa cách nhau lâu như . Huống hồ bây giờ Lâm Tu Vũ chẳng nên trò trống gì, có thể giúp gì cho Bạch Lạc Nhiễm chứ, chỉ là một kẻ ăn bám."
Triệu Thanh Lâm khiêu khích Bạch Lạc Nhiễm: "Ăn bám? Dựa vào phụ nữ? Tôi chưa từng thấy một người em nào có thể như Lâm Tu Vũ. Vì một người phụ nữ mà sự nghiệp của mình cũng không cần nữa."
"Ngậm mõm vào!" Hạ Thần Hi tức giận trừng mắt Triệu Thanh Lâm: "Lạc Nhiễm là người như thế nào tôi hiểu rõ nhất, tôi không cho phép xấu ấy như !"
"Anh không cho phép? Anh lấy tư cách gì mà không cho phép? Người thứ ba
sao?"
Hạ Thần Hi với Triệu Thanh Lâm: "Là tôi và Lạc Nhiễm quen nhau trước, Lâm Tu Vũ mới là người thứ ba chen vào giữa chúng tôi."
Triệu Thanh Lâm nhạo: "Tôi nhớ không nhầm thì năm đó là chê nghèo
thích giàu, bỏ Bạch Lạc Nhiễm, theo một tiểu thư nhà giàu ra nước ngoài."
Hạ Thần Hi liếc Bạch Lạc Nhiễm một cái đầy chột dạ, vội vàng giải thích:
"Nếu không phải Lâm Tu Vũ chen vào, sao tôi có thể rời xa Lạc Nhiễm."
"Thứ tự trước sau đảo lộn rồi." Triệu Thanh Lâm khinh thường .
Năm năm, nuôi một con chó cũng sẽ vẫy đuôi cầu xin, huống hồ tôi đối xử với Bạch Lạc Nhiễm tận tâm tận lực, cuối cùng lại không ấy thẳng.
Triệu Thanh Lâm chằm chằm Bạch Lạc Nhiễm: "Tôi hy vọng thực sự không cậu ấy, nếu không đến lúc biết mình đã mất đi thứ gì, sẽ hiểu thế nào là hối hận không kịp!"
Nhìn thấy em mình bảo vệ tôi như , nghĩ đến cậu ấy là người đầu tiên biết tin tôi mất, đến bệnh viện thấy xác tôi mà suy sụp, tôi muốn với cậu ấy, đừng lãng phí thời gian với người phụ nữ này nữa, ấy sẽ không quan tâm đâu.
Nhưng bây giờ Triệu Thanh Lâm tức giận đến mức muốn tự tay xé nát hai người trước mặt.
Tôi biết trong lòng cậu ấy hận, hận tôi nhu nhược, hận người phụ nữ này không biết điều.
Bạch Lạc Nhiễm hờ hững cậu ấy, giọng lạnh lùng: "Tôi không ta."
Triệu Thanh Lâm lạnh: "Tôi hy vọng có thể nhớ kỹ những lời mình hôm nay, sau này đừng hối hận cả đời."
Triệu Thanh Lâm lạnh lùng buông lời này, rồi nắm chặt tay quay người bỏ đi.
Bạn thấy sao?