4
Hạ Thần Hi có vẻ rất vui, trên mặt luôn nở nụ .
Các món ăn tinh tế lần lượt bưng lên, Hạ Thần Hi giữ đúng mực, thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn cho ấy.
Bạch Lạc Nhiễm ngẩng đầu ta, quan tâm hỏi: "Anh khỏe hơn chưa?"
Nhìn này, ấy sẽ quan tâm đến người khác, chỉ là người ấy quan tâm không phải là tôi mà thôi.
Hạ Thần Hi tiếp tục cắt miếng bít tết trong tay: "Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là đau dạ dày, bệnh cũ thôi, ăn đúng giờ sẽ không tái phát."
"Em nhớ là hồi đi học, không bị đau dạ dày."
Động tác trên tay Hạ Thần Hi khựng lại, thẳng vào : "Lúc đó em chăm sóc tốt như , sao có cơ hội phát bệnh ."
Bạch Lạc Nhiễm cụp mắt: "Cô ấy không chăm sóc tốt sao?"
Hạ Thần Hi buông dao nĩa, lông mày hơi nhíu lại: "Lâm Tu Vũ chiếm giữ em năm năm, mà cũng miễn cưỡng bản thân ở bên người khác năm năm."
"Nhưng chúng ta đều biết, cảm là không thể miễn cưỡng. Chúng ta nhau sâu đậm, nếu không có Lâm Tu Vũ xen vào, năm năm trước chúng ta đã có thể ở bên nhau."
Đúng , mọi chuyện đều là lỗi của tôi, bây giờ tôi cuối cùng cũng đã rời đi, để thành toàn cho hai người.
Bạch Lạc Nhiễm dường như nhớ lại tất cả những điều không thể chịu đựng mà ấy đã gặp phải năm năm trước, vẻ mặt có chút áy náy: "Là em có lỗi với ."
Hạ Thần Hi đứng dậy đi đến bên ấy, cúi xuống: "Không, em không có lỗi, là Lâm Tu Vũ và gia tộc của ta dùng quyền lực ép buộc, lúc đó chúng ta không có quyền lực, không thể phản kháng."
Anh ta đôi mắt ấy, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ của ấy, từ từ áp xuống.
Trong tích tắc, Bạch Lạc Nhiễm gần như theo bản năng quay đầu sang một bên, tránh nụ hôn của ta.
Tôi rất tò mò ấy đang nghĩ gì vào lúc đó, tại sao lại có phản ứng như .
Chẳng lẽ ấy sẽ để tâm đến lời tôi từng dặn dò ấy: "Bạch Lạc Nhiễm, sau khi chúng ta kết hôn, tránh xa những người đàn ông khác ra, họ đều có cơ không trong sáng với em, chỉ có là thật lòng em."
Tôi lắc đầu, cảm thấy có chút tự lừa dối bản thân, ấy sao có thể để tâm đến những lời tôi .
Sắc mặt Hạ Thần Hi cứng đờ, đứng thẳng người: "Là đường đột, lại quên mất em là người đã có gia đình."
"Chúng em ly hôn rồi."
Khi câu này, Bạch Lạc Nhiễm vô thức chạm vào một chỗ nào đó ở ngón áp út tay trái. Chiếc nhẫn đã đeo năm năm đã không còn nữa vết hằn đeo lâu ngày vẫn còn đó.
Hạ Thần Hi kinh ngạc trên mặt: "Thật sao? Hai người ly hôn rồi."
Nhưng tôi lại ý đến khoảnh khắc khóe miệng ta nhếch lên.
Bạch Lạc Nhiễm đứng dậy, kéo ta ngồi lại vị trí cũ, nhẹ giọng : "Ừ, ly hôn rồi."
Hạ Thần Hi đặt hai tay lên mu bàn tay ấy, : "Tốt quá, Lạc Nhiễm, cuối cùng em cũng không cần phải miễn cưỡng ở bên ta nữa rồi."
Anh ta nắm chặt tay : "Đây là chuyện tốt, chúng ta phải ăn mừng thật tử tế."
Bạch Lạc Nhiễm thờ ơ : "Không có gì to tát, không cần ăn mừng."
"Tất nhiên phải ăn mừng!" Hạ Thần Hi cao giọng : "Anh đã chờ ngày này năm năm rồi, Lạc Nhiễm, dù là vì , chúng ta cũng phải ăn mừng thật tử tế..."
Nhìn nụ rạng rỡ trên khuôn mặt ta, Bạch Lạc Nhiễm không muốn ta thất vọng nên đi theo ta.
Bạn thấy sao?