Bạch Điềm Điềm thấy vừa đúng thời điểm, lập tức ôm lấy cánh tay người phụ nữ kia: “Đàn chị, chị tỉnh táo chút đã.”
“Em cũng đứng về phía nó à?”
“Không phải, em chỉ cảm thấy nên giữ tỉnh táo trước đã. Truyền bá clip bẩn thỉu là phạm pháp, lột đồ người ta công khai cũng sẽ bị tạm giam, cho dù thế nào, chúng ta cũng không nên trở thành tội phạm, đúng chứ?”
Bạch Điềm Điềm mọi người, cố cất cao giọng: “Mọi người ơi, xin đừng truyền bá clip đấy nữa. Đừng cố vi phạm, không bàn đến việc lỗi của ấy như nào, chúng ta không thể biến bản thân thành ác quỷ, đúng chứ?”
Không ít người lập tức rút điện thoại xóa clip.
Bạch Điềm Điềm thỏa mãn: “Đàn chị, chị bình tĩnh, nhỡ đâu ấy bị lừa? Chị phải hỏi cho rõ. Cho dù không phải, chị cũng nên để hai người họ cùng sám hối trước mặt chị.”
“Đừng để tên đàn ông kia dễ dàng thoát tội.”
Lời ta kéo lại vô số người đồng , khen ta xinh đẹp thiện lành.
Chỉ có tôi thấy mấy giờ trước, Bạch Điềm Điềm kinh hãi vì phát hiện clip của mình. Cô ta nhanh chóng liên hệ người xóa clip đi.
Hành của ta ngăn clip bị truyền đi nhanh hơn.
Nhưng những clip đã tải xuống không thể nào xóa .
Cô ta không yên lòng, sợ việc bị lộ.
Cái khó ló cái khôn, ta nảy ra một suy nghĩ ác độc… pts thay mặt thành mặt tôi, ụp nồi lên đầu tôi.
Bạch Điềm Điềm nở nụ méo mó: “Tao ghét nhất bị người khác bắt chiếc. Mày đã thích pha kè tao, không bằng cho mày vinh hạnh, nhận thay tao cú này…”
Lúc này ta lên tiếng thay tôi, chẳng qua là sợ vẫn còn nhiều clip bị lót lưới. Nhìn ta bình thản lừa người xóa clip kia, khéo là đang muốn xóa clip có mặt ta ấy chứ?
Đàn chị kia là thân của ta. Đào cả góc tường thân mình, quả nhiên là không có giới hạn gì cả.
Hay lắm, dám chọc cả tôi.
Tôi là thú Đế Thính, tôi muốn ta sống dưới mười tám tầng địa ngục.
Lửa giận khiến tôi bật năng lực tiềm tàng, hất đám người kia ra.
Tôi đưa tay nhận lấy áo khoác Trần Thiến đưa tới, khoác lên người: “Đàn chị đã tỉnh táo chưa?”
“Nghe đứa con kia còn gọi điện cho chị, chị không ghi âm lại à? Cho dù không ghi âm, dù sao cũng còn nhớ giọng chứ? Có thấy giọng hơi quen quen không? Có giống giọng tôi chút nào không?”
Đàn chị lên cơn điên kia lập tức mê man, tôi búng ngón giữa, bắn linh lực vào ấn đường ta, giúp ta tỉnh táo lại mấy phần.
“Tôi, tôi không ghi âm. Nhưng đúng, giọng đúng là hơi quen quen.” Đàn chị cố gắng nhớ lại: “Không giống lắm.”
Sắc mặt Bạch Điềm Điềm cứng đờ: “Cho nên mới khuyên đàn chị bình tĩnh đó, nhỡ đâu đánh nhầm người, chị lại thêm nghiệp. Đúng rồi, biết đâu người ta dùng phần mềm đổi giọng thì sao?”
“Chắc không phải đâu, nếu là như thế, chị nghe ra mà…”
Nhìn Bạch Điềm Điềm càng căng thẳng hơn, tôi lại dẫn dụ lần nữa: “Có giống người
thân bên cạnh chị không? Ví dụ như thân…”
Bạn thấy sao?