Một năm sau, phán quyết của Bạch Điềm Điềm đã có, ta phải ngồi tù ba năm.
Có lẽ cơ thể và đầu óc quá mỏi mệt, ta cũng không chịu bao lâu, nhanh chóng đã có dấu hiệu thoi thóp.
Tôi bấm tay tính toán, mỗi hình ta còn chưa nếm đủ 49 lần, không thể tùy tiện chết .
Tôi cố ý đi nhờ vả đồng nghiệp, cho ta ít đồ tốt.
Cho ta sống thêm ba, bốn năm, vắt kiệt thọ mệnh rồi hẵng chết.
Địa Tạng Vương Bồ Tát túm tôi lại: “Đế Thính, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không quấy rối nữa.”
Tôi tiếc nuối gật đầu, chỉ có thể tạm thời buông tha ta.
Về đến nhận gian, tôi nghĩ ngợi, địa ngục không thể dùng luật hình sự ta, có thể cho ta rơi vào giấc mơ, khiến ta nếm thủ 101 kiểu chết trong mơ.
Một là không trái lời răn của Bồ Tát với tôi, hai là cũng không ảnh hưởng đến việc tôi tu hành.
Nói là , tôi phép, khiến Bạch Điềm Điềm nằm mơ uống nước sặc chết, bị xe đâm chết, bước xuống tầng trượt chân chết, đi ngủ thở không chết,...
Bạch Điềm Điềm nhịn đến kiểu chết thứ 49, không nhịn nữa cầu xin tôi buông tha ta.
“Lúc mày tao thì sao không nghĩ đến việc tha tao đi? Biết đâu lần đầu mày chỉ khiến tao bị bạo lực mạng nho nhỏ thôi, lần hai là mày ép tao vào chỗ chết rồi.”
“Mày không cho người khác đường sống, cũng đừng trách người ta không cho mày đường sống.”
Bạch Điềm Điềm khóc lóc, không có cách nào, ta chỉ một lòng muốn chết.
Tôi lười để tâm, cho ta tự cầu phúc.
Tôi quay lại trường, sống cuộc sống bình thường.
Loài người hay quên, mấy chuyện mới mẻ trên đời thì nhiều vô số kể.
Những chuyện người ta bàn tán nhiều giờ cũng dần biến mất.
Kiếp nạn của nguyên chủ hóa giải hoàn toàn.
Lúc Bạch Điềm Điềm tắt thở, tôi về Địa Phủ.
Bạch Điềm Điềm vui vẻ không thôi, cho là giải thoát rồi.
Lúc bị kéo đến tầng mười tám địa ngục lần nữa, hình quen thuộc trước mắt, hai mắt ta tối sầm.
Tôi đúng lúc tiếp ta, nhẹ nhàng: “Không ngờ tới phải không? Chúc mừng mày, bước vào vòng trừng mới.”
Đôi khi chết đi cũng không đồng nghĩa với kết thúc đâu.
Bạn thấy sao?