12
Không để ý tiểu sư muội nữa, ta đưa năm người Tạ Nam Châu đi.
Sau đó trong lúc ý thức của bọn họ yếu ớt, ta bèn lập đi lập lại các ám thị, biến họ thành người hầu của ta.
Khi bọn họ dần hồi phục, ta suy nghĩ một lát, cuối cùng lựa chọn mang theo tiểu Thái tử Yêu tộc, để bọn Tạ Nam Châu ở lại.
Có người của mình nội gián, ta thản nhiên bước vào cung điện của Yêu giới.
Sau đó lợi dụng lúc Yêu đế bế quan, ta đã lấy sạch tư khố của hắn.
Những phi tần từng chống lại ta ở kiếp trước cũng không may mắn thoát .
Thậm chí cả ngọc tỷ cất giấu dưới ngai vàng cũng bị ta lấy mất.
Cái gọi là đục nước béo cò, cũng chỉ như thôi.
Sau đó, ta lần lượt đi đến Ma giới, Minh giới, Nhân giới.
Thời gian là vàng bạc, ta đến cả ngủ không dám ngủ.
Cho đến khi đồ vật quý giá đều đã nhét hết vào trong túi của mình, ta mới cong môi, với Yến Thụy:
"Lại tìm năm cây Hồi Hồn Thảo, giờ chỉ còn Tiên giới là chưa đi.”
“Vỏn vẹn chín cây, ta cũng có thể kiếm đủ cho ngươi."
Ánh mắt Yến Thụy có chút nóng lên, đầy cảm :
"Vậy là ngươi vì ta mới thu thập túi trữ đồ của người khác sao?"
Ta bĩu môi, tham tiền háo sắc, sắc thì ta đã từ bỏ rồi tham chút tiền không nên hay sao?
Chẳng trách bị người bà già Trà Vãn kia lừa chết, quá ngây thơ và ngu ngốc, ảo tưởng là bệnh, cần phải điều trị.
Không cần giải thích thêm về vấn đề này nữa, ta mang theo năm người Tạ Nam Châu đến Tiên giới.
Có lẽ vì đã lãng phí quá nhiều thời gian dọc đường, tin tức những người của Yêu giới, Ma giới, Minh giới bị trộm tư khố truyền đi ngày càng vô lý.
Những đồ bị đánh cắp so với những gì ta lấy còn nhiều hơn rất nhiều.
Đến mức ta còn chưa vơ vét xong tư khố của Đế quân ở Tiên giới thì đã bị hắn ta phát hiện.
Nhìn những bảo bối khiến người ta hoa mắt chóng mặt kia, ta lắc đầu tiếc nuối.
Lấy Hồi Hồn Thảo không bắt mắt ở trong góc, lập tức dùng Truyền Tống phù lục dịch chuyển khỏi đó.
Còn về năm người Tạ Nam Châu thì cứ để họ tự cầu nhiều phúc .
13
Sau khi ta giao hết chín cây Hồi Hồn Thảo cho Yến Thụy, lại dùng bùa dịch chuyển lén lút trở lại một chuyến.
Cho đến khi vét sạch tư khố của Đế quân, ta mới dừng tay.
"Thứ chết tiệt, ngươi dám đưa người bên ngoài đến trộm tư khố của vi sư!”
“Ngươi có biết mất Hồi Hồn Thảo nghĩa là như nào không?”
“Yến Thụy lợi như thế nào không phải ngươi không biết, cái thứ nghịch đồ nhà ngươi, là muốn khắp Lục giới không yên ổn à?"
Nghe giọng này, lúc đầu ta định dùng Liễm Tức phù để che dấu hơi thở rồi bỏ trốn lại không tự chủ bị hấp dẫn mà nán lại.
Tạ Nam Châu cơ thể vốn đang yếu, quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy máu vẫn không gì để biện bạch.
Thoáng thấy dấu hoa mai trên cổ Tạ Nam Châu, Đế quân vô cùng tức giận.
Lúc này cái gì Hồi Hồn Thảo, cái gì Yến Thụy đều không còn quan trọng nữa.
"Dấu hoa mai này... là của Trà Vãn!”
“Tạ Nam Châu, ngươi dám đến nữ nhân của vi sư?!"
Nghe , Tạ Nam Châu vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp giải thích, đã bị sư tôn của mình đánh một chưởng vào ngực, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Máu tươi trào ra từ miệng hắn ta Đế quân chỉ lo tra hỏi về tung tích của Trà Vãn.
Sau khi nhận tin tức, Đế quân bước qua người Tạ Nam Châu, vội vã rời khỏi đó.
"Sư tôn..."
Tạ Nam Châu giơ tay, muốn níu giữ sư tôn để cứu bản thân cuối cùng đến cả một cái liếc mắt cũng không nhận .
Khi hắn ta sắp chết, ta mới bỏ Liễm Tức phù ra.
Khi thấy ta, ánh mắt hắn thoáng sáng lên.
"Mạnh, Thập Xuân, ngươi đi rồi quay lại là muốn nhạo ta phải không?"
Ta thành thật lắc đầu:
"Trộm hết bảo bối, tiện thể thu xác cho ngươi."
Nghe thấy ta như , hắn ta cố gượng .
"Cám ơn..."
Lời còn chưa hết, Tạ Nam Châu đã vĩnh viễn nhắm mắt.
Trước lúc ý thức của hắn ta hoàn toàn tiêu tán, hắn đang suy nghĩ, nếu như có thể quen biết Mạnh Thập Xuân sớm một chút thì tốt rồi…
Như thì sẽ không có sự hối tiếc không thể rõ .
14
Sau khi chôn cất Tạ Nam Châu xong, ta quay về nơi chia tay với Yến Thụy.
Nhưng ta quanh lại chẳng tìm thấy bóng dáng của hắn đâu.
Đúng lúc ta định đi xử lý công chuyện của mình trước thì bỗng bị một bàn tay lớn che mắt ta lại.
Người đó có giọng trầm thấp, vô cùng dễ nghe:
"Mạnh Thập Xuân, đoán xem ta là ai nào."
Ta có chút không nên lời, nắm lấy tay hắn kéo ra để lộ tầm mắt.
Rồi quay đầu lại nam nhân với nụ rạng rỡ đang đứng đó.
"Yến Thụy, ngươi thật là vô vị."
Hoàn thiện tàn hồn, lấy lại cuộc đời mới, Yến Thụy không thể che giấu sự vui sướng.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?