Sau Khi Ta Rời [...] – Chương 5

Đây hẳn là vị Hoàng tử duy nhất trong cung.

Nhưng khi nó đến gần Thuần Phi, nàng ta lại lùi bước.

Ánh mắt tiểu Hoàng tử lập tức ảm đạm, lui về sau một bước quy củ hành lễ.

"Thỉnh an mẫu phi."

Nhìn bé con đáng này, trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ.

Hiện giờ ta bị giam trong cung, tạm thời không thể ra ngoài.

Ta cũng không thể cầu xin cho Khương gia, bây giờ Bùi Văn vẫn chưa nghi ngờ thân phận của ta, chỉ coi ta là người thay thế. Nhưng nếu ta cầu xin, chắc chắn sẽ ra nghi ngờ.

Nhưng Thuần Phi thì khác, nàng ta vào cung nhiều năm, Bùi Văn biết rõ nàng ta không phải Khương Nhứ. Hơn nữa nàng ta sủng ái như , còn sinh ra Hoàng tử duy nhất, nghĩ đến chắc hẳn còn có chỗ đứng trong lòng Bùi Văn hẳn .

"Thuần Phi nương nương, không biết người có biết gần đây Hoàng thượng đang cho lăng trì toàn thể Khương gia không?"

Thuần Phi vốn đang đi vào cung, nghe dừng bước.

"Có nghe qua đôi chút, sao?"

"Nghe ở Huyền Vũ môn ngày nào cũng nồng nặc mùi m.á.u tanh, khiến dân chúng kinh thành oán thán. Nếu nương nương đang thánh sủng, có thể khuyên Hoàng thượng dừng tay không, cũng là tích góp thanh danh cho tiểu Hoàng tử, có lợi cho trữ vị sau này."

Ta vốn tưởng đây là một chuyện rất hấp dẫn, không ngờ Thuần Phi lại từ chối thẳng thừng.

"Không, trong mắt Hoàng thượng, ta chẳng là gì cả. Còn việc nó có Hoàng đế hay không, chẳng liên quan đến ta."

Nói xong nàng ta đi thẳng vào Hòa Minh cung, thậm chí không thèm liếc tiểu Hoàng tử lấy một cái.

Ta cúi đầu, tiểu Hoàng tử đang theo bóng lưng Thuần phi, ánh mắt đơn.

Ta không ngờ Thuần Phi lại không thích đứa trẻ này đến thế.

Có vẻ như con đường qua Thuần Phi đã không thông, ta xoa đầu tiểu Hoàng tử rồi trở về cung.

Tối đó nghe Bùi Văn đến Hòa Minh cung, không hiểu sao, đêm khuya lại đến cung của ta. Ta vốn tưởng mình chỉ cần đóng vai con chim hoàng yến biết hót là .

Nhưng lần này Bùi Văn dường như rất hứng thú trò chuyện với ta. Hắn hỏi ta rất nhiều chuyện về thân thể này.

Những chỗ mơ hồ trong ký ức của nguyên chủ, ta trả lời có phần khó khăn, chỉ đành lấp lửng cho qua.

Ta không hiểu tại sao Bùi Văn lại hứng thú hỏi về cuộc đời của một người thay thế, hắn nhanh chóng giải đáp thắc mắc của ta. Hắn đột ngột lên tiếng: "Hôm nay trẫm đi gặp Thuần Phi, nàng ta cầu cho Khương gia."

Ta kinh ngạc, không ngờ ban ngày Thuần Phi từ chối thẳng mặt ta lại âm thầm cầu xin sau lưng như .

"Thuần Phi nương nương nhân từ."

Bùi Văn nghe nửa nửa không: "Ý ngươi là trẫm tàn nhẫn?"

Ta vội quỳ xuống không dám, tên Hoàng đế c.h.ế.t tiệt này, tự chuyện tàn nhẫn còn không cho người ta .

May mà Bùi Văn không trách tội, chỉ tự : "Thuần Phi chưa từng quan tâm đến những chuyện này, giờ đột nhiên lên tiếng cầu xin, chắc hẳn người trẫm đợi đã trở về rồi, ngươi , có đúng không?"

Ánh mắt Bùi Văn rơi xuống người ta, như gai đ.â.m sau lưng. Ta cúi đầu không dám hắn, toát mồ hôi lạnh.

Người trước mặt này là thiên tử của chế độ phong kiến, là kẻ nhuốm m.á.u vô số người trên tay mới ngồi trên ngôi vị này.

Tâm tư quỷ quyệt, đa nghi sâu nặng.

Ta chỉ là kẻ xuyên không, lại mất đi sự giúp đỡ của hệ thống, muốn qua mắt hắn để cứu Khương gia, quả thật khó như lên trời. Nhưng chưa đợi ta nghĩ ra cách trả lời, Bùi Văn đã chuyển chủ đề.

"Tối nay cũng hát cho trẫm nghe đi, hát cả đêm, không dừng."

Ta thở phào nhẹ nhõm, hát thôi, dù hát khàn giọng cũng dễ chịu hơn là chuyện với Bùi Văn.

Bùi Văn tắm rửa xong nhanh chóng nhắm mắt như đã ngủ, ta không dám lơ là.

Cho đến khi trời mờ sáng, ta cũng mệt mỏi, gục bên giường mơ màng không biết mình đã hát những gì.

Ta không thấy, người vẫn luôn ngủ say trên giường, không biết từ lúc nào đã mở bừng mắt.

5

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trong điện không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ. Ta gọi vài tiếng, tỳ nữ phân công cho ta mới rụt rè đẩy cửa vào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...