Hắn ngây người ra đó, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và chán ghét, cuối cùng đành cúi đầu : "Được."
"Nếu ngươi có thể chữa khỏi mắt cho ta, ta hứa sẽ cho ngươi vị trí phu nhân."
Ba năm thoáng chốc trôi qua.
Mỗi khi , hắn thường với ta một cách khó chịu: "Không phải ngươi bảo ta lấy thân báo đáp sao? Sao lúc này lại chỉ biết kêu đừng?"
Ta thoát khỏi dòng hồi tưởng, yến tiệc đã quá nửa.
Nhân lúc không ai để ý, ta định lén lúc chuồn đi.
Nhưng chưa đi bao xa, đã bị mấy vị tiểu thư chặn lại.
"Nghe ngươi định mượn danh Tướng phủ để gả cho một nhà danh giá?"
"Nếu là ta, ta nhất định sẽ không thèm để ý đến những người thân thích có tâm địa bất chính như ."
Bọn họ thay nhau mỉa mai ta.
Bọn họ Hạ Gia Dư bằng ánh mắt ghen tị, đoán chừng là vì không nàng ta nên mới lấy ta ra trò tiêu khiển.
Ta chỉ im lặng chịu đựng.
Ta đã có kế hoạch rời khỏi nơi này, nếu lúc này đắc tội với đám tiểu thư thế gia này, e rằng sẽ gặp rắc rối, Tướng phủ cũng sẽ không ra mặt vì ta.
Nhưng không ngờ có một nương mặc áo hồng đột nhiên lên tiếng: "Biểu cữu ta rất thích kiểu nữ tử nghèo khó như các ngươi lắm, hay là ta giới thiệu ngươi cho hắn thiếp thứ ba mươi sáu nhé? Tuy hắn hơn ngươi tới hai ba chục tuổi lại rất có kinh nghiệm và biết chiều chuộng người khác, cũng coi như ngươi đã gả vào danh gia rồi..."
Ta tin, nếu biểu cữu của ả ta thực sự sang Tướng phủ đòi người, thì và phụ trên danh nghĩa của ta chắc chắn sẽ lập tức đồng ý.
Sắt mặt ta tái nhợt, toan bỏ đi lại bị chặn lại.
"Thật là quê mùa, vô giáo dưỡng, không biết đợi người khác hết lời à."
"Thế nào, ngượng rồi à?"
Dù tính ta hiền lành, cũng không phải là cục bột để người ta tùy ý nhào nặn, lập tức : "Sao ngươi không giới thiệu mấy vị bằng hữu này của ngươi cho biểu cữu ngươi đi?"
"Hỗn láo!"
Cô nương áo hồng tức giận quát: "Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta chỉ biết biểu cữu ngươi có ba mươi lăm tiểu thiếp, chúc phu quân tương lai của ngươi xanh hơn cả đại dương."
Ta vừa dứt lời, ả ta đã giơ tay lên, định tát vào mặt ta——
"Á!"
Một mũi tên bằng tre tinh xảo rơi xuống đất trước mặt ả ta, ả ta giật mình loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.
"Xin lỗi, trượt tay."
Tiết Hoài đi tới: "Hôm khác ta nhất định sẽ đến tận nhà tạ lỗi."
Bạn thấy sao?