Sau Khi Ta Chết, [...] – Chương 6

Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa khẽ khàng, giọng thận trọng của thái giám tâm phúc Vương Doãn vang lên.

"Hoàng thượng? Ngài ngủ rồi sao?"

"Nửa đêm canh ba, có chuyện gì?"

"Nô tài mạo muội đến thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã chẩn ra thai mạch."

"Thưởng!"

Tiêu Cảnh Thừa bỗng mở choàng mắt, ta có thể cảm nhận khí thế hung hãn trên người hắn ta đã tan biến, cả người ngập tràn trong niềm vui sướng. Hắn ta vừa ngồi dậy mặc áo, vừa : "Sao lại chẩn ra vào giữa đêm thế?"

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mộng thấy rồng xanh giữa trời chớp, bỗng cảm thấy bất an ngủ không , nên đã triệu Thái y đến bắt mạch. Nô tài xin chúc mừng Hoàng thượng, xin chúc mừng Hoàng thượng."

Tiêu Cảnh Thừa vội vã rời đi, ta nằm yên lặng trên giường, đưa tay vuốt ve bụng mình.

Ở đó có một sinh mệnh nhỏ bé, ta có thể cảm nhận mạch đập của nó nối liền với ta, nó chỉ thuộc về một mình ta.

Ta từ nhỏ đã độc trong cung, người thân đều qua đời, không nơi nương tựa, tính kế Tiêu Cảnh Thừa, muốn có một hài tử ở bên bầu .

Gia Vân Hoàng hậu có thai, tất nhiên sẽ lại có vô số ban thưởng. Nàng ta có năm huynh trưởng, Lý Tướng tuổi già mới sinh một nữ nhi, Tướng phủ đã bày tiệc suốt năm ngày. Nàng ta lớn lên trong sự nâng niu như sao trời, lại Tiêu Cảnh Thừa lấy quốc gia sính lễ.

Có vẻ như có những người sinh ra đã ban cho vô hạn.

Không, ta cũng có phần thưởng, ta có Long Thất.

"Tống Kiêu, ngươi ở đâu?"

"Đến ngay đây."

Nước mắt từ từ thấm ướt gối, ta cố nén cơn đau, cố gắng không để lộ giọng mũi run rẩy khi khóc.

"Khi bổn cung đến đây, có đi ngang qua một tiệm bánh bao, người xếp hàng mua rất đông, chắc hẳn hương vị rất ngon. Bổn cung nhờ ngươi một việc, sáng mai, ngươi có thể ra ngoài mua về cho ta một cái không?"

07

Đêm đó, ta ngủ chẳng yên, mộng thấy gặp lại cố nhân.

Mẫu phi khoác xiêm y lộng lẫy, uể oải tựa mình trên ghế quý phi. Trong tay người cầm một quyển sách đã ngả vàng, bìa cuốn tròn, hẳn là thường xuyên lật giở. Thật khó tưởng tượng một đại phi lại cuộn mình trong Hành cung nghiên cứu Tứ thư, đó là di vật phụ thân ta để lại.

Mẫu thân ta vốn cũng là tiểu thư khuê các trong sạch của một nhà quan, vì cha mắc tội mà lưu lạc vào chốn thanh lâu. Nhờ nhan sắc và khí chất thanh nhã, bà ấy trở thành đệ nhất hoa khôi của nơi đó. Thế đạo gian nan, sao một tiểu nữ tử như bà ấy có thể phản kháng, ngỡ rằng cả đời sẽ như , nào ngờ lại gặp một thư sinh coi mình như nữ thần.

Họ trải qua bao gian truân mới thành đôi bên nhau, kỹ nữ thanh lâu chuộc thân hoàn lương, chàng thư sinh vừa chuẩn bị thi cử vừa dạy học ở tư thục, giữa bùn lầy thấy một tia sáng. Cuộc sống tuy thanh bần, đôi lứa nhau uống nước cũng no(*), vẫn tốt hơn nhiều so với kiếp ngọc qua ngàn tay người trước đây. Họ còn sinh một nữ nhi, coi như có chút hy vọng.

(*) Ý có thể vượt qua mọi khó khăn.

Tình cờ hôm đó, có một thương nhân qua đường gõ cửa xin bát nước, thoáng giai nhân đã khắc cốt ghi tâm.

Ừ, vị thương nhân đó chính là phụ thân của Tiêu Cảnh Thừa, tiên hoàng cải trang vi hành ở Giang Nam.

Chẳng ai còn gặp lại chàng thư sinh ấy nữa, nghe trên đường đến tư thục gặp phải mã tặc, ai mà biết , dù sao mã tặc cũng thường chạy loạn khắp nơi, cờ đến vùng này cũng chẳng có gì lạ.

Vài ngày sau, nhà họ bốc cháy, khi lửa tắt, bên trong có hai thi thể cháy đen một lớn một nhỏ, đổi trắng thay đen, lừa trời qua biển.

Từ đó trong cung có thêm một vị Lệ Tần.

Ta còn nhớ khi mẫu thân quỳ lạy nhận chỉ, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Bà ấy nghiến chặt răng, giọng run rẩy.

Bà ấy : "Tạ ơn long ân của Hoàng thượng."

Tạ ơn long ân của Hoàng thượng, gia đình ly tán, người chết nhà tan.

Còn về việc tại sao ta sống sót, mẫu thân đã đập vỡ bát, lấy mảnh sành kề vào mặt mình, đe dọa những người đến rước bà ấy vào cung. Lệ Tần mà, thứ quan trọng nhất, đẹp nhất chính là gương mặt này, dù người chết đi cũng không thể để mặt bị tổn , thế là ta dẫn theo như một cái đuôi nhỏ, cùng vào cung.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...