Hắn mặt không đổi sắc, vành tai vẫn nhuốm đỏ, vì ta đuổi theo hắn : "Tiểu ám vệ, ngươi phải tắm nắng cho đen một chút đi, đen rồi bổn cung mới không thấy ngươi đỏ mặt." Hắn cau mày, chỉ nhảy vài cái đã biến mất trước mặt ta, lạ là không lên xà nhà mà lại thẳng hướng mái nhà.
Ngoài cửa sổ là một ngày nắng đẹp, mùa này mà ngồi trên mái nhà tắm nắng, sẽ bị phơi nắng chết đấy.
Ta đành phải xách váy đi ra ngoài đuổi theo hắn, hai tay đưa lên trán che nắng, vừa tìm kiếm xem hắn ẩn nấp sau mái ngói nào.
Có đôi khi, hắn sẽ lẻn ra khỏi cung, mua bánh bao nhân đường đỏ về.
Nước đường bóng bẩy chảy ra, đọng trên đầu ngón tay, bị ta mút sạch, lại ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tống Kiêu, rồi lại lập tức dời đi.
Không ai nhắc lại đêm đẫm máu đó nữa.
Ta không biết rốt cuộc mọi chuyện trước kia chỉ là một cơn ác mộng, hay tất cả hiện tại đều là hư ảo.
Cứ thế trôi qua hơn một tháng, một ngày nọ, sau khi ăn xong bánh bao, Tống Kiêu bỗng sau này hắn sẽ không đến nữa.
Ồ, không đến nữa.
Không đến nữa.
Hắn là long vệ mà, đâu phải cận vệ của Công chúa, không thể nào ở bên ta cả đời .
Hắn cũng nên đi rồi, trở về bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa.
Ta lau miệng, gượng : "Sao không sớm, để ta chuẩn bị cho ngươi một bàn đồ ăn ngon, bây giờ đã ăn xong hết rồi."
Hắn lắc đầu, "Ăn cái này cũng rất tốt."
Ta hỏi hắn khi nào đi.
Rõ ràng ta không khóc, mà Tống Kiêu bỗng đưa tay ra, ngón cái lướt từ khóe mắt ta xuống dưới. Tay hắn có vết chai, cọ lên mặt ta ngứa ngứa, ta nhịn né tránh, hắn cũng hiếm khi mỉm , cong mắt lên, cho hàng mi càng thêm dài.
Ta hỏi ra nghi hoặc đã ấp ủ trong lòng bấy lâu.
"Lông mi ngươi dài như , đeo mặt nạ không chọc vào mắt sao?"
Tay hắn khựng lại, nhướng mày : "Công chúa có thể sờ thử xem."
Lúc này hắn đã rám nắng khá nhiều rồi, làn da màu lúa mì, bỗng nhiên nhướng mày, toát lên vẻ khí khiến người ta giật mình.
Ta vốn là người không biết xấu hổ, lần này lại không dám vượt quá giới hạn, quay đầu đi, đầu ngón tay vô thức co lại, như thể thật sự chạm phải thứ gì đó khiến trái tim run rẩy.
Tống Kiêu thu hết mọi cử này vào mắt, hắn lặng lẽ ta, rồi lại như xuyên qua ta, hướng về phía đồng hồ nước phía sau.
Ta biết hắn sắp đi rồi, ta nên tranh thủ thời gian điều gì đó.
Mấy lần há miệng định , rồi lại nuốt những lời ấy xuống.
Ta muốn : "Tiểu ám vệ, ngươi đừng đi."
Ta còn muốn : "Tiểu ám vệ, ngươi có thể đưa ta đi cùng không, chúng ta ra khỏi cung, không bao giờ quay lại nữa."
Nhưng xuất cung mạo hiểm như , cho dù võ công của hắn thuộc hàng đầu, dù sao vẫn phải mang theo một kẻ cái gì cũng không biết như ta, sao ta có thể để hắn dùng tính mạng bảo vệ ta chu toàn .
Ta đang rối rắm vô cùng, Tống Kiêu đã đeo mặt nạ vào, cuối cùng ta không thể rõ biểu cảm của hắn nữa, chỉ nghe hắn : "Ta có để lại thứ gì đó dưới gối Công chúa, đi xem thử nhé?"
Ta nghe lời tìm kiếm, xốc gối lên, bên dưới đặt một bộ diêu. Kiểu dáng cầu kỳ, phía dưới treo những hạt châu mạ vàng, vừa đã biết là loại ta thích nhất.
Ta vui mừng cài bộ diêu lên, vừa soi gương trang điểm, vừa hỏi: "Có đẹp không?"
Không ai đáp lại.
Trong điện trống không, chỉ có tiếng gió rên rỉ ngoài cửa sổ đáp lại ta.
Bàn tay cầm bút chán nản khựng lại, rồi lại như không có chuyện gì tiếp tục tỉ mỉ kẻ lông mày.
Tiểu ám vệ của ta, hắn đã dang cánh, phành phạch bay đi mất rồi.
12
Cuộc sống không có Tống Kiêu vẫn phải sống tiếp.
Ta cất bộ diêu một cách cẩn thận. Trước đây ta sống thế nào thì sau này cũng sẽ tiếp tục như .
Thực ra ta biết, có lẽ hắn đang bảo vệ bên cạnh Tiêu Cảnh Thừa. Nếu ta tìm Tiêu Cảnh Thừa, tám chín phần mười có thể sẽ bị Tống Kiêu thấy, ta chưa từng đi lấy một lần. Hắn đang ở độ tuổi tươi đẹp, còn ta đã là tàn hoa bại liễu. Ta không nỡ hủy hoại tiền đồ của Quý Hoài An, chẳng lẽ có thể hủy hoại của Tống Kiêu sao?
Bạn thấy sao?