Sau Khi Ta Bị [...] – Chương 5

Từ sau khi Ngọc Sương đến Thẩm phủ, đây là lần đầu tiên có người dùng ngữ khí như chuyện với nàng ta, nàng ta nhất thời luống cuống Trì Ngọc, không biết sao.

Huynh trưởng ta là người đầu tiên phản ứng lại,

"Trì tướng quân, đây là xá muội Ngọc Sương, muội ấy lo lắng cho Tiểu Ý nên mới cùng chúng ta đến đây, xin ngài đừng trách tội."

Trì Ngọc nhạo một tiếng,

"Thẩm Chí Hoan, chẳng phải ngươi chỉ có một muội muội thôi sao? Ta bất quá mới hai năm không gặp ngươi, sao ngươi lại có thêm một muội muội nữa rồi?"

Ngọc Sương bị nàng ta đến mức đỏ bừng mặt, không biết nên đáp lại thế nào, ta lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trì Ngọc thấy tác nhỏ của ta, liền mở miệng tiễn khách.

"Được rồi, người các ngươi cũng đã gặp rồi, ta và Thẩm Ý Hoan rất hợp nhau, mấy ngày nữa ta vào kinh diện thánh, sẽ đích thân bẩm báo nguyên do với thánh thượng."

Mẫu thân muốn lại với ta vài câu, cũng bị Trì Ngọc ngăn cản, khuyên bọn họ quay về.

Chờ bọn họ rời đi, Trì Ngọc vẫn mang ta đi tập luyện.

Nàng ta hỏi ta, "Ngươi sợ Ngọc Sương kia à?"

Ta cúi đầu xuống đất, rất lâu mới lên tiếng.

"Có đôi lúc ta cảm thấy, nàng ta mới là Thẩm Ý Hoan."

08

Ban đầu, ta không hề cảm thấy Ngọc Sương có gì kỳ lạ.

Nhưng ta dần dần phát hiện ra, chỉ cần nàng ta xuất hiện bên cạnh ta, những người bên cạnh ta liền không hiểu sao bị nàng ta hấp dẫn, sau đó quên hết những điều tốt đẹp trước kia đối với ta.

Đầu tiên là ca ca, mẫu thân, sau đó là phụ thân, tiếp theo là huynh muội Lâm Lan Chi.

Tất cả mọi thứ của ta, dường như đang dần dần nghiêng về phía nàng ta.

Cho nên ta đặc biệt sợ hãi việc Trì Ngọc gặp nàng ta, ta sợ đến cả Trì Ngọc cũng sẽ không đứng về phía ta.

Trì Ngọc nghe ta xong, mới một câu,

"Sau này đừng sợ nữa."

Sau ngày hôm đó, Trì Ngọc không bao giờ nhắc đến chuyện đưa ta trở về nữa, chỉ mỗi ngày đều dẫn ta luyện kiếm, học tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Võ công của Trì Ngọc thật sự rất giỏi, nam tử bình thường đều không bằng sức lực của nàng ta, cũng không biết hôm đó tại sao nàng ta lại bị người ta truy sát đến mức chật vật như .

Ta vừa hỏi đến chuyện này, Trì Ngọc liền mím chặt môi, tuyệt đối không nhắc đến.

Thấy bộ dạng của nàng ta, ta cũng không hỏi thêm nữa.

Từ trước tay ta chỉ cầm bút, gảy đàn, chưa từng chạm vào những vũ khí lạnh băng này.

Ca ca luôn ,

"Nữ hài tử con nhà người ta, đừng vào những thứ này, đã có ca ca ở đây, ca ca sẽ bảo vệ muội thật tốt."

Phụ thân cũng sẽ ,

"Ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm, con muốn cái gì phụ thân đều sẽ bưng đến tận tay cho con, con chỉ cần minh châu trên tay phụ thân là rồi."

Nhưng sau đó, bọn họ đều quên mất lời mình đã , ta đành tự mình cầm lấy trường thương.

Lòng bàn tay ta bị mài đến mức nổi bong bóng, lại bị rách da, m.á.u tươi hòa lẫn mủ chảy ra.

Trì Ngọc tìm cho ta thuốc mỡ trị sẹo, ta giữ tay nàng ta lại, không cho bôi.

Tay của khuê nữ Hầu phủ có thể mềm mại yếu ớt, tay của Thẩm Ý Hoan thì không cần.

Trì Ngọc bảo ám vệ của nàng ta luyện tập cùng ta, ban đầu, trong tay bọn họ ta không chịu nổi quá ba chiêu, trường thương đã bị đánh bay.

Những người đó tuy ngoài miệng không , ta có thể ra .

Bọn họ đối với việc Trì Ngọc giữ ta lại rất có ý kiến.

Ta chỉ có thể càng thêm liều mạng tập tấn, luyện trường thương.

Ta vô phát hiện ra, khi sử dụng cung tên, thì khả năng ngắm b.ắ.n của ta rất tốt.

Trì Ngọc dẫn ta vào núi săn bắn, ta giương cung lắp tên, không cần suy nghĩ nhiều, nhắm b.ắ.n một con nai sừng nhánh liền b.ắ.n ra ngoài.

Đám ám vệ phía sau đều đang chờ xem trò của ta, lại thấy con nai kia lập tức tắt thở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...