Sau Khi Ta Bị [...] – Chương 3

Bà đi quan tâm Ngọc Sương, để ta quỳ gối trong viện tự kiểm điểm.

Kiểm điểm ta sao lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Bọn họ ta học theo bộ dạng ghen tuông của nữ nhân đố phu, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng không dung thứ .

Ta thấy chính bọn họ cũng quên mất, Thẩm gia, không phải chỉ có mình ta là tiểu thư sao.

Đêm đó trời đổ mưa to, Thẩm phủ trên dưới đều bận rộn đi chăm sóc Ngọc Sương đang tự trách áy náy, không ai nhớ đến ta còn đang quỳ gối trong viện.

Ngày hôm sau ta liền phát sốt cao, ta gắng gượng bảo nha hoàn mới đến thay ta xuất phủ tìm đại phu.

Nha hoàn đi tìm mẫu thân muốn lấy lệnh bài, bẩm báo chuyện ta bị sốt cao, mẫu thân chỉ phái người đến truyền một câu,

"Tiểu thư khuê tú, chớ dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này."

Ta che khăn tay ho khan từng tiếng bên giường, vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã dùng thủ đoạn gì.

06

Mệnh ta lớn, không chết.

Hôn mê ba ngày tỉnh lại, mẫu thân liền muốn ta đến Cô Vân tự ở ngoại ô cầu phúc cho Ngọc Sương, để chứng minh ta thật sự không trách nàng ta.

Ta còn chưa khỏi hẳn, mẫu thân không nhịn việc tỷ tỷ cả ngày đau lòng, liền không hai lời nhét ta lên xe ngựa.

Cô Vân tự hương hỏa cực thịnh, đường sá khó đi, hơn nữa không để nô bộc nâng kiệu lên núi, phải tự mình đi bộ lên chùa mới thể hiện thành ý, cho dù là thiên tử đến cũng phải như . Ta đành một mình đi lên núi, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán.

Tới chùa thắp hương xong, tiểu sa di bỗng nhiên trụ trì Cô Vân tự muốn gặp ta, ta nghe lời đi đến, thấy một lão tăng nhân từ bi đang chờ ta trong viện, ông ta :

"Ta xem tướng mạo của thí chủ, tính ra trong mệnh thí chủ có một kiếp nạn, nếu có thể bình an vượt qua, ngày sau nhất định có thể nên chuyện lớn, người đời tôn sùng."

Tuy ta không tin cái gì gọi là kiếp nạn, vì sự tôn trọng vẫn thỉnh đại sư chỉ đường cho ta.

Trụ trì chắp tay trước ngực,

"Con đường thường đi chưa hẳn đã là con đường tốt nhất, thí chủ có thể tự mình lĩnh ngộ."

Ông ta xong liền xoay người rời đi, ta men theo đường cũ xuống núi, trên đường vắng vẻ khác thường, ta nghe thấy từ trong rừng cây rậm rạp hai bên truyền đến tiếng xào xạc, lập tức giục nha hoàn đi nhanh một chút.

Đáng tiếc người trong rừng cây đã xông ra trước mặt ta, ta quay đầu liền chạy về phía con đường nhỏ bên trái, bảo nha hoàn chạy về phía khác.

"Tiểu nha đầu, ngươi chạy cái gì?"

Nữ tử vừa từ trong rừng cây chạy ra rất nhanh đã đuổi kịp ta, còn không quên quay đầu lại trêu chọc ta. May mà ta tuy là khuê nữ, từ nhỏ đã theo ca ca nô , thân thể cũng coi như không tệ.

"Ta không chạy chẳng lẽ đứng đó chờ bọn họ đến g.i.ế.c ta sao?"

Lúc nàng ta chạy ra, ta đã phát hiện ra một đám người đang đuổi theo phía sau, trên tay mỗi người đều cầm đại đao, ánh mắt hung dữ, rõ ràng là đến truy sát nữ tử này.

Ta tuy không phải mục tiêu, cũng khó đảm bảo bọn họ sẽ không bởi vì ta đã thấy bọn họ, mà g.i.ế.c người diệt khẩu.

Ngọn núi nơi Cô Vân tự tọa lạc rất cao và hiểm trở, ta và nữ tử kia rất nhanh đã bị dồn đến một vách núi, phía dưới là dòng nước chảy xiết.

Nàng ta quay đầu đám người áo đen đã bao vây, thờ ơ liếc ta một cái,

"Tiểu nha đầu chạy cũng nhanh thật, bây giờ không còn đường chạy nữa rồi, ngươi định thế nào?"

"Ngươi chạy đi đâu ta chạy theo đó."

"Ồ, đây là định bám lấy ta à?"

Nàng ta nhướn mày, ánh mắt chuyển hướng xuống vực sâu,

"Ta nhảy xuống ngươi có nhảy không?"

"Nhảy!"

Ta nàng ta, không chút do dự.

Nàng ta cũng không nhiều, xoay người nhảy xuống, đám người áo đen còn chưa kịp bắt lấy chúng ta, ta liền theo nàng ta cùng nhau nhảy xuống vực.

Khoảnh khắc nước sông nhấn chìm đỉnh đầu ta, ta chìm vào một màu đen kịt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...