Sau Khi Sống Lại, [...] – Chương 3

Buổi chiều không có tiết học chính, tôi đến phòng tự học, vừa mới đặt m.ô.n.g xuống thì bên cạnh đã có một người.

là Triệu Hỉ Đệ

Cô ta tôi mỉm : “Noãn Noãn, tớ có thể ngồi ở chỗ này không?”

“Noãn Noãn, tớ thật sự rất hâm mộ cậu, cậu nhiều người thích như .”

“Cậu xinh đẹp, trong nhà có tiền, giống như một tiểu công chúa, không giống như tớ, bởi vì không có tiền mà chẳng có ai chịu .”

“Ngay cả người nhà cũng không thích tớ.”

Lại bắt đầu nữa rồi.

Tôi quay đầu, cho ta một ánh mắt xem thường.

“Lớp chúng ta cũng có rất nhiều có hoàn cảnh khó khăn, tại sao các ấy không khiến người khác thấy phiền như cậu?”

Trong mắt Triệu Hỉ Đệ đã bắt đầu ngấn nước: “ Noãn Noãn, sao cậu có thể tớ như ?”

“Tớ biết bởi vì tớ nghèo nên cậu không thích tớ, tớ thật sự muốn với cậu mà!”

Người xung quanh đều qua đây. Rất đúng lúc, xin mời mọi người giám định trà xanh.

“Người ta không thích cậu bởi vì cậu nghèo sao?”

“Cậu đúng là bắt cóc đạo đức càng ngày càng thành thạo.”

“Tôi không cho cậu ngồi bên cạnh là bởi vì chỗ này tôi giữ cho Tiêu Tiêu cùng phòng.”

“Nơi này là phòng tự học, người ta tới đây để học tập, không phải để nghe cậu than thở.”

“Cậu khó khăn quá sống không nổi thì trở về tìm ba mẹ mình đi, hỏi họ tại sao không cố gắng chăm chỉ một chút, hỏi họ tại sao lại trọng nam khinh nữ.”

“Tôi không có nợ cái gì, không có nghĩa vụ phải nhận lấy cảm tiêu cực từ cậu.”

Càng ngày càng có nhiều người qua.

Triệu Hỉ Đệ sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu khóc nức nở.

“Hướng Noãn!” Đồng Giai ôm sách vở bước nhanh tới: “Cậu thật quá đáng!”

“Đệ Đệ chỉ là muốn ngồi cạnh cậu thôi mà, cậu chuyện khó nghe như gì? Có tiền thì rất ghê gớm sao?”

Cô ta nắm tay Triệu Hy Đệ: “Đi, cậu đến đây ngồi với tớ.”

Phòng tự học yên tĩnh bị hai người kia cho mất trật tự.

Tôi giới thiệu với các học: “Vị này chính là học Đồng Giai, là một nhà từ thiện lớn của lớp chúng ta.”

“Triệu Hỉ Đệ không có tiền ăn cơm, Đồng Giai sẽ bao tiền cơm bốn năm của cậu ta luôn.”

Tôi vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên một tràng tiếng nhạo.

“Ôi mẹ ơi, bây giờ còn có người coi tiền như rác tới sao!”

“Cậu không biết đâu, bây giờ ai nghèo người đó có lý, đại thánh mẫu cũng không ít.”

“Cười c.h.ế.t tôi, đầu năm nay thật sự có sinh viên khỏe mạnh có tay có chân đi xin người ta cho cơm ăn!”

“Hướng Noãn, cậu…” Đồng Giai vừa gấp vừa tức, hồi lâu cũng không nên lời.

Ai bảo chính ta tự mình đi lên?

Bị mọi người chỉ trỏ cũng là đáng đời.

“Sao Đồng Giai? Lẽ nào cậu muốn đổi ý sao?”

“Cậu như có khác gì từ thiện giả?”

“Cậu có danh tiếng tốt, lại không muốn chi tiền sao?”

Đồng Giai đứng trước ánh mắt sáng như gương của mọi người, chỉ có thể nhắm mắt :

“Tôi không có đổi ý!”

“Tôi đã là sẽ mời Đệ Đệ ăn cơm bốn năm tôi nhất định giữ lời, tôi không giống như cậu giàu mà còn keo kiệt như !”

“Đúng Đúng Đúng, tôi keo kiệt, cậu là người tốt, Thánh mẫu không phải cậu thì là ai! Cố lên nha!”

Tôi xong, Đồng Giai một cái rồi quay người đi.

“Noãn Noãn.” Triệu Hỉ Đệ hô to, muốn đuổi theo tôi.

Nhưng lại bị Đồng Giai giữ chặt cánh tay, không thể đậy.

Có lẽ bây giờ ta đang cảm Đồng Giai phiền c.h.ế.t rồi.

Cô ta là loại chỉ chuyên tìm đùi to để ôm, Đồng Giai Tay chân gầy tong teo ta không thèm đếm xỉa đâu.

Nhưng hai người này điều là loại chuột cống, ai cũng đừng chê ai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...