Tôi đứng dậy, cầm lấy phần cơm vừa ăn:
“Đồng Gia, nếu cậu thích ra mặt cho người khác đến thì cậu đi căn tin mua cho cậu ta phần cơm mới đi.”
“Cậu bắt người ta ăn cơm thừa như thì cậu ta nên cảm ơn cậu hay cảm ơn tôi đây?”
Nói xong, tôi dư trực tiếp đổ phần cơm thừa vào thùng rác, sau đó quay sang mỉm với Triệu Hỉ Đệ:
“Cơm này tôi có cho chó ăn cũng không cho cậu đâu.”
Triệu Hỉ Đệ nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
Thoạt cực kỳ ấm ức.
Đồng Giai bộc phát tinh thần trượng nghĩa, một tay kéo lấy Triệu Hỉ Đệ ra sau lưng che chở.
“Không phải chỉ là một phần cơm thừa thôi sao? Nhà cậu có nhiều tiền như , không mua cho Đệ Đệ một phần cơm mới thì cũng thôi đi, lại còn những lời tổn thương người khác như ?”
“Còn không mau xin lỗi Đệ Đệ đi!”
Tôi nhịn không bật .
“Cậu là cái thá gì mà dạy tôi việc?”
“Cơm này là của tôi, tôi thích cho chó ăn thì cho chó ăn, thích vứt đi thì cũng có liên quan gì tới Đồng Giai cậu?”
“Nhà của tôi có tiền thì tôi phải mời cậu ta ăn cơm sao?”
“Các cậu nghèo thì các cậu gì cũng đúng hay sao?”
“Nếu như cậu đã trượng nghĩa như , từ nay về sau tiền cơm của Triệu Hỉ Đệ cậu trả đi.”
Dường như không ngờ người luôn dễ chuyện như tôi sẽ đáp trả gay gắt như , Đồng Giai lắp bắp:
“Tôi… tôi cũng không có tiền như cậu, tại sao tôi phải trả?”
“Hơn nữa, chúng ta điều là cùng lớp, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Đồng Giai như lẽ đương nhiên: “Nếu tôi có tiền, tôi nhất định sẽ giúp đỡ những học nghèo.”
Triệu Hỉ Đệ từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng hít hít cái mũi, nhỏ giọng ngập ngừng:
“Không sao, cơm của Hướng Noãn mua chắc chắn rất đắt, loại học sinh nghèo như tớ chỉ xứng ăn bánh bao thôi. Dù rằng ngay cả bánh bao tớ cũng không mua nổi.”
Triệu Hy Đệ quả nhiên là chuyên gia trong việc giả bộ đáng thương.
Tôi lạnh một tiếng: “Cậu không mua nổi cơm ăn sao không đi tìm việc thêm kiếm tiền, chạy tới chỗ tôi xin ăn gì, hay là cậu muốn tôi cho không cậu sao?”
“Nếu không cậu đi livestream đi, dù sao bây giờ trên mạng nhiều ăn mày như , không thiếu một người là cậu đâu, cậu nhất định có thể trở thành người nổi bật trong số đó, dù sao bàn về mặt dày không biết xấu hổ thì cậu là thiên hạ vô địch rồi!”
“Hướng noãn, cậu…”
Triệu Hỉ Đệ nhịn không nước mắt rơi như mưa.
Đồng Giai lại đứng ra:” Hướng Noãn, miệng cậu cũng quá độc rồi.”
Nghe tôi nhíu mày: ”Đúng nha tôi độc ác, cậu lương thiện nhất! Cho dù không có tiền như tôi cậu vẫn nhịn ăn nhịn mặc để mua cơm cho Triệu Hỉ Đệ!”
Đồng Giai còn muốn gì đó, trước khi ta kịp mở miệng tôi đã tiếp:
“Thật ra cũng không cần thảm như , không cần tiết kiệm đến mức nhịn ăn nhịn mặc đâu, cậu có tay có chân, đi thêm kiếm ít tiền cũng mà đúng không?”
Đồng Giai tức đến đỏ cả mặt, dưới ánh mắt khiêu khích của tôi, ta đã không khống chế cảm của mình:
“Tôi mời thì tôi mời, tôi mới không giống cậu, giàu như mà còn keo kiệt vắt cổ chày ra nước!”
Cô ta cao giọng với Triệu Hỉ Đệ: “Sau này tớ bao cơm cậu!”
Tôi vỗ tay: “Bạn Đồng Giai thật là tốt bụng!”
“Triệu Hỉ Đệ, cậu còn không mau cám ơn tôi đi, nếu không có tôi, tiền cơm của cậu vẫn không có ai trả đâu!”
Đồng Giai nóng nảy: ”Là tôi trả tiền cơm cho cậu ấy, liên quan gì tới cậu?”
Tôi tủm tỉm đáp: “Tôi học theo cậu thôi mà, của người phúc ta*!”
*câu thành ngữ ám chỉ việc lấy của người khác để phúc, bản thân mình chẳng mất mát, thiệt thòi gì mà lại tiếng tốt, hoặc lấy của người này cho người kia để người ta mang ơn.
Đồng Giai: "..."
Cô ta trừng tôi một cái rồi lôi kéo Triệu Hy Đệ đi ra ngoài.
Tôi thích chí, hai ả tiện nhân này tốt nhất là vĩnh viễn cột vào với nhau mới phải.
Bạn thấy sao?