Tôi vừa mới buông đũa, Triệu Hỉ Đệ đã tới bên cạnh hỏi:
“Hướng Noãn, cơm này cậu có ăn nữa không? Nếu không ăn nữa có thể cho tớ không? ”
Cô ta sắp khóc đến nơi, giống như tôi đang bắt nạt ta .
“Nhà tớ nghèo, cha mẹ chỉ thương trai và em trai, mỗi tháng chỉ cho tớ một trăm tệ tiền sinh hoạt phí, tớ thậm chí còn không đủ tiền ăn cơm.
Triệu Hỉ Đệ
Vừa nghe tên này đã biết nhà ta trọng nam khinh nữ tới mức nào.
Nhưng việc này thì có liên quan gì tới tôi?
Kiếp trước tôi thấy hoàn cảnh ta khó khăn nên mềm lòng, thương ta. Trong bốn năm đại học chi phí ăn uống của ta đều do tôi trả.
Mà ta trả ơn tôi thế nào?
Tính kế để tôi kết hôn với trai ta và chuyển về sống cùng nhà ta ở vùng núi nghèo xa xôi lạc hậu.
Cô ta còn với tôi: “Noãn Noãn, trai tớ tuy hơi nghèo rất đẹp trai đó.”
“Cậu không phải là trúng trai tôi nên mới mời tôi ăn cơm sao?”
“Chỉ cần cậu biết phấn đấu một chút, mau chóng sinh con trai, cả nhà tớ sẽ cưng chiều cậu như công chúa luôn.”
“Đến lúc đó cậu nhớ lấy nhiều của hồi môn một chút, chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn! “
“Dù sao nhà cậu rất giàu, sẽ không thiếu ba bốn mươi vạn ấy đâu.”
Sau đó, tôi từ chối kết hôn với trai ta, ta lập tức đẩy tôi xuống từ trên sân thượng.
Sau khi tôi chết, bố mẹ tôi một đêm bạc đầu.
Triệu Hỉ Đệ sống nhởn nhơ, còn mời thầy pháp minh hôn cho tôi.
Lấy lý do là khi còn sống tôi đã đồng ý vợ trai ta, nên dù c.h.ế.t cũng là con dâu của nhà ta.
Bố tôi tức đến nỗi đi ẩu đả với bọn họ, trong lúc hỗn loạn bị cha của Triệu Hỉ Đệ dùng d.a.o c.h.é.m chết.
Vừa mất con nay lại mất thêm chồng, mẹ tôi khóc cạn nước mắt, cuối cùng uống thuốc ngủ tự sát.
Đây chính là con sói mắt trắng mà tôi đã từng giúp đỡ.
Cách ta trả ơn là khiến tôi cửa nát nhà tan.
Thu lại dòng suy nghĩ.
Tôi lạnh lùng sang ta: “Cậu không có tiền ăn cơm thì tìm cha mẹ cậu mà xin, những điều này với tôi để gì? “
Nước mắt Triệu Hỉ Đệ đã sắp rơi xuống: “Thế trước đây các học giàu có cùng lớp sẽ mua cơm cho tớ ăn, các cậu ấy thấy tớ đáng thương nên đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Cậu giàu như , tớ không có tiền ăn cơm chẳng lẽ cậu không nên giúp tớ sao? ”
Tôi ra vẻ đã hiểu gật đầu: “Hiểu rồi, cậu đây là đã quen thói đi xin cơm rồi.”
Sắc mặt Triệu Hỉ Đệ lập tức đỏ lên, mặc dù đã che giấu rất kỹ sự hung ác trong ánh mắt vẫn không giấu . Đột nhiên có một giọng vang lên:
“Hướng Noãn, sao cậu lại chuyện khó nghe như ?”
Đồng Giai đang đi tới, trực tiếp cướp lấy phần cơm tôi đang ăn dở đưa tới trước mặt Triệu Hỉ Đệ: “Cậu ăn đi.”
Đồng Giai này kiếp trước cũng tôi giúp không ít lần.
Sữa rửa mặt, mỹ phẩm, quần áo…
Đồ của tôi ta đều dùng qua một lượt.
Lúc đó tôi cảm thấy tất cả mọi người điều là học, nếu có thể thì cứ giúp đỡ một tay.
Nhưng khi Triệu Hỉ Đệ ép tôi gả cho ta, Đồng Giai lại vừa vừa : “Anh của Đệ Đệ rất tốt, Noãn Noãn à cậu mau đồng ý đi.”
Sau đó tôi nghe ta ở sau lưng tôi : “Tôi đã không ưa cái thái độ trịch thượng của Hướng Noãn từ lâu rồi, ta cứ như thiên kim đại tiểu thư còn chúng ta lại giống như ăn mày , đều phải dựa vào sự bố thí của ta mới có thể sống.”
“Loại người như ta xứng đáng gả đến vùng núi xa xôi nghèo nàn, nếu không ta còn tưởng mình là tiên nữ trên trời đâu.”
“Dựa vào đâu mà chuyện tốt đều là của ta?”
Còn không đợi tôi đi tìm ta cho ra lẽ thì đã bị Triệu Hỉ Đệ g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.
Đời này, Đồng Giai cũng đừng hòng sống tốt.
Bạn thấy sao?