ết thì có lẽ cũng sẽ không có gì phải hối hận nữa!
Bởi vì Thẩm Như Nguyệt, những người hâm mộ trước đây đã mua đồ ăn vặt của Quý thị cũng đã lên tiếng.
【Trước đây đã định nói là đồ ăn của Quý thị khó ăn quá, bao nhiêu năm rồi không cải thiện được một chút nào!】
【Đúng vậy, cái gì tôi mua về cũng không ăn được, vốn định là mua để ủng hộ, bây giờ thì...】
【Thôi không nói nữa, Quý phu nhân cũng đáng thương lắm rồi, trước đây coi như là làm việc thiện đi.】
【Đáng thương gì chứ? Mấy người lương tháng ba ngàn lại đi thương hại cho người ta lương tháng ba ngàn vạn ấy hả? Tự thương hại cho chính mình trước đi đã!】
Ngày càng nhiều lời nhận xét tỉnh táo xuất hiện, tình hình tiêu thụ sản phẩm tại các cửa hàng của Quý thị cũng ngày càng tệ hại hơn.
Giá cổ phiếu tăng vọt nhanh chóng tụt dốc, rơi xuống mức thấp nhất trong lịch sử.
Quý phu nhân bận rộn xử lý các vấn đề của công ty, đành phải giao Quý Tự cho y tá.
Lúc trước, y tá trực đã phải chịu đựng sự chèn ép của Thẩm Như Nguyệt. Bây giờ có cơ hội, y ta trả toàn bộ trên người của Quý Tự.
CHƯƠNG 12
Bộ phim tôi đầu tư ra mắt và trở nên cực kì nổi tiếng, tôi đã kiếm được gấp mấy chục lần số tiền đã bỏ ra.
Nhờ bộ phim này, Giang Ninh Dật nổi tiếng khắp cả nước.
Sau khi có danh tiếng, anh không tiếp tục sản xuất phim học đường nữa mà táo bạo thử sức với thể loại phim khoa học viễn tưởng.
Muốn làm tốt phim khoa học viễn tưởng thì kinh phí là một điều không thể thiếu.
Thế nên số tiền tôi vừa vơ vét được đó, lại một lần nữa nằm trong tài khoản của Giang Ninh Dật.
Mới chọn diễn viên xong và bấm máy được vài hôm thôi, thì tôi đã nhận được điện thoại từ đoàn phim.
Nói rằng có tai nạn nổ xảy ra trong lúc ghi hình! Tôi sợ muốn ch///ết, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Nào ngờ vừa đặt chân vào bệnh viện thì đụng ngay phải bà Quý cùng với Quý Tự đang ngồi xe lăn.
Tôi ngạc nhiên nhíu mày, Quý Tự vậy mà giống như kiếp trước đã tỉnh lại rồi sao?
Quý Tự nhìn thấy tôi thì vẫy tay: "Tiểu Ninh, cậu đến đúng lúc lắm, mau đẩy tớ sang phòng khám để kiểm tra đi, mẹ tớ còn phải đến công ty nữa!"
Lời nói của anh ta vừa nói ra, tôi liền có phản ứng ngay.
Rõ ràng là Quý Tự cũng đã được trọng sinh giống như tôi rồi!
Tại vì sợ kích thích đến Quý Tự, cho nên mẹ Quý Tự không hề nói sự thật với anh.
Dẫn đến việc anh vẫn còn tưởng rằng kiếp này cũng giống kiếp trước.
Tôi giả vờ không thấy được ánh mắt ra hiệu của bà Quý:
"Vì bà Quý không có thời gian vậy thì để tôi gọi cho Thẩm Như Nguyệt nhé? Để cô ấy sang chăm sóc cho cậu?"
Quý Tự mím môi: "Cô ấy...tôi không liên quan gì đến cô ấy cả, cậu đừng nghĩ nhiều!"
Muốn tôi làm "cu li" không công, nhưng lại không liên quan đến Thẩm Như Nguyệt. Không cần tôi nữa thì lại đá tôi đi.
Quả nhiên Quý Tự và Thẩm Như Nguyệt xứng đôi vừa lứa mà!
"Ồ?" Tôi kéo dài giọng, lẩm bẩm: "Tất nhiên là tôi sẽ không nghĩ nhiều rồi. Thẩm Như Nguyệt đúng là dịu dàng chu đáo, khi cậu chưa tỉnh, sợ cậu bị lạnh đầu, cho nên đã đích thân đan tặng cậu một chiếc mũ xanh".
Quý Tự thoáng chốc trông có vẻ hẫng hụt, anh hoang mang nghiêng đầu nhìn bà Quý.
"Mẹ ơi, Ôn Ninh đang muốn nói gì vậy?"
Tôi ân cần giải thích: "Đại khái chính là, vợ cậu ở bên ngoài có người, không cần cậu nữa rồi!"
"Quá đủ rồi!" Bà Quý gào lên, "Ôn Ninh, cô ngậm miệng lại!"
Tôi nhún vai, làm hành động kéo khóa miệng.
Lúc này Quý Tự giống như bị ném xuống vực sâu băng giá, máu trong người đều đông cứng cả.
Anh ta nắm chặt tay vịn xe lăn, giọng run lên: "Không tin, tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi mà..."
"Phải đấy, tất cả mọi người đều lừa tôi, cậu chỉ muốn tôi lấy cậu thôi!" Giọng điệu của anh rất cao ngạo, giống như tôi đang bám víu theo anh.
Đây là ngủ quá lâu nên chưa chịu tỉnh à!
Tôi đang định nói gì đó thì có một đôi tay từ sau nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
"Bảo bối, sao em lại ở đây?" Là Giang Ninh Dật đã đến rồi.
Anh ôm lấy tôi, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Quý Tự: "Chẳng lẽ lại chủ động làm việc tốt, chăm sóc người tàn tật sao?"
Bạn thấy sao?