9
Má/u tươi từ đầu học thần chảy xuống, Trương Bối Bối ném gạch đi, liền nhanh chân chạy. Những người xung quanh đang lén lút xem lúc này cũng chạy ra, sốt ruột gọi cho cấp cứu và cảnh sát, ai cũng không nghĩ tới, vốn tưởng rằng là tới chế giễu, cuối cùng lại thành hiện trường phát sóng trực tiếp ph/ạm tội.
Trương Khải và Lý Lị Địch cũng nhận tin tức, khi Trương Bối Bối về nhà, Trương Khải lần đầu tiên giận dữ mà tát Trương Bối Bối một cái: “Rốt cuộc mày đang cái gì hả?”
Trương Bối Bối bụm mặt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Tại sao cha lại đánh con! Nó trộm điểm của con! Còn muốn con ở trước mặt người khác xấu hổ, người sai là nó!”
Đến tận bây giờ, Trương Bối Bối vẫn như cũ không thấy mình sai.
Lý Lị Địch cũng không nổi nữa, quát lớn Trương Bối Bối: “Bối Bối, chuyện này đã có rồi kết quả, con đừng vô cớ chuyện nữa!”
Trương Bối Bối giận dữ hét Lý Lị Địch: “Tại sao! Hai người không phải là cha mẹ của con sao? Tại sao không bênh vực con? Nếu hai người giỏi dang một chút, con cũng có thể 740 điểm!”
“Chát!” Trương Khải lại tát Trương Bối Bối một cái, “Bọn tao chưa từng bạc đãi mày, mày ngược lại ghét bỏ bọn tao sao?”
Mẹ tôi cũng hận sắt không thành thép mà chỉ trích Trương Bối Bối: “Bối Bối! Con…hồ đồ quá!”
Trương Bối Bối che mặt, gào khóc: “Tại sao! Tại sao mọi người đều đối xử với con như ? Ngay cả các người cũng không thích tôi! Tôi chán ghét các người! Các người đều là người xấu!”
Nói xong liền chuẩn bị chạy đi.
Mẹ tôi gần nó nhất, phản ứng đầu tiên là duỗi tay giữ nó lại..
Trương Bối Bối đẩy mẹ tôi ra, mẹ tôi ngã vào cái bàn, một hồi lâu không ngồi dậy nổi.
Chúng tôi đều vội vàng nâng bà dậy, bà Trương Bối Bối chạy đi, bà vẫn chịu đau đỡ eo mà than: “Ai u..Không có việc gì không có việc gì..……Mấy đứa đi Bối Bối… Ai ô ô....”
“Bối Bối!…. Bối Bối!… Thực xin lỗi, tại cha quá kích mới đánh con, đều là cha sai, con trở lại đi.” Trương Khải vừa đuổi theo vừa xin lỗi.
Lý Lị Địch cũng theo sát phía sau: “Đúng , Bối Bối, thực xin lỗi, tha thứ cho cha mẹ đi.”
Không nghĩ tới bà mẹ đang bị thương của tôi cũng chạy theo tới, một tay đỡ eo, một bên kéo chân, coi có buồn không chứ.
Tôi đương nhiên không thể bỏ qua vở hài kịch này, cũng chạy theo.
“Cha, mẹ, bà đều không thích Bối Bối, con còn sống có ý nghĩa gì! Không bằng để con đi chec đi.”
Trương Bối Bối ôm mặt, vừa khóc vừa chạy đi.
“Bối Bối… Đèn đỏ! Con đừng chạy nữa!” Thấy phía trước là giao lộ Trương Khải vội vàng gọi nó lại.
Lý Lị Địch thúc giục hắn: “Anh mau giữ chặt nó lại!”
Ở chỗ vạch qua đường của giao lộ Trương Khải cũng kéo Trương Bối Bối.
“Bắt !” Trương Khải vui vẻ mà quay đầu lại lại , “Bối Bối!….. Cùng cha trở về đi...”
“Ầm!”
Một chiếc ô tô lao về phía họ hất văng Trương Khải và Trương Bối Bối.
Dựa theo tốc độ xe chạy, phỏng chừng là dữ nhiều lành ít.
Mẹ tôi lấy ra điện thoại, run rẩy định gọi điện bà còn chưa gọi đã lên cơn đau tim.
Chị dâu Lý Lị Địch cảnh tượng đột nhiên mất đi chồng và con thương, lo lắng đến mức chạy ra giữa đường ôm hai cổ th/i thể khóc rống.
Hành vi này, lại một lần nữa cản trở giao thông, xe cứu thương bị kẹt trên đường, mẹ tôi, Trương Khải, Trương Bối Bối đều không qua khỏi.
Cuối cùng, Lý Lị Địch phát điên.
Tin tức này lan truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ thành phố A và trở thành chuyện phiếm của mọi người sau bữa tối.
Cuối cùng, tôi đem phòng ở của gia đình Trương Khải thế chấp, cộng thêm tiền lương hưu của mẹ tôi, chia một phần cho gia đình học thần và gia đình thai phụ bị Trương Bối Bối họa.
Không còn đối đãi bất công, không có “đứa bé đòi hỏi quá độ” quấy , chất lượng cuộc sống của tôi càng ngày càng tốt.
- HẾT -
Bạn thấy sao?