Tôi trang trí căn nhà theo sở thích của mình.
Căn nhà sạch sẽ, gọn gàng khiến tôi thấy dễ chịu vô cùng.
Cuối cùng, tôi đã thoát khỏi căn nhà đầy rẫy sự bẩn thỉu và hỗn loạn!
Tôi sẽ không thỏa hiệp vì con.
Càng không vì bất kỳ ai mà đi giày rách hay ăn cơm sống.
Cuộc hôn nhân với Chu Dương chẳng khác gì nhặt vừng trên đất. Dù có sụp đổ, tôi vẫn cúi xuống nhặt từng hạt.
Còn ta?
Tôi hiểu nỗi vất vả của ta, ta chưa bao giờ hiểu những gì tôi đã chịu đựng.
Mọi chuyện lẽ ra phải kết thúc từ lâu!
Tôi tìm một luật sư, đưa ra cầu rất đơn giản:
“Con thuộc về tôi, Chu Dương ra đi tay trắng!”
Khi mọi việc sắp xếp xong xuôi, Chu Dương xuất viện.
Tôi biết ta sẽ về thẳng nhà, nên cố chọn ngày trước đó để dọn đồ và bàn giao căn nhà cho chủ mới.
Vừa bàn giao xong, Chu Dương trở về.
“Ơ? Các người quay lại gì thế?” Tôi hỏi.
“Ý là gì?” Chu Dương cau mày hỏi lại.
“Nhà hết rồi, tôi bán rồi, hehe!
Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”
Ngay lập tức, Chu Dương – người đang chống nạng định giả vờ đáng thương – ném nạng đi, chỉ thẳng vào tôi đầy giận dữ:
“An An, dám bán nhà của tôi? Đây là tài sản chung của vợ chồng, tôi không đồng ý!”
“Tài sản chung của vợ chồng?” Tôi suýt bật . “Nếu không biết luật, thì tìm ai đó đọc cho quy định về tài sản chung đi!”
“Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi!” Tôi nhấn mạnh từng từ. “Kể cả tôi có tặng người khác, cũng chẳng liên quan gì đến !”
Tôi quay sang với chủ nhà mới: “Được rồi, các có thể đuổi họ ra ngoài và khóa cửa lại.”
Chủ nhà mới là một gia đình, mỗi người kéo một người, đuổi cả Chu Dương và mẹ ta ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng sập lại, thế là xong, nhà không còn nữa!
Còn gì tuyệt hơn món “quà bất ngờ” này dành cho Chu Dương?
Trước khi rời đi, tôi thông báo:
“Tôi đã tìm luật sư rồi. Nếu không muốn mọi chuyện trở nên khó coi, thì hãy biết điều một chút.”
Mặt Chu Dương thay đổi liên tục, vừa định gì đó thì tôi đã quay người đi mất.
“Không ai mãi đứng yên để chèn ép.
Khi một người phụ nữ không còn nữa, ấy sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Anh chẳng là gì cả, thậm chí không bằng một người xa lạ.”
Khi tôi vừa về đến nhà, tin nhắn của Chu Dương ngay lập tức xuất hiện:
“An An, em và con ở đâu?
Em đổi số điện thoại rồi à?”
Tôi bật .
Anh ta thực sự nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra trò định vị mà ta cài trên điện thoại của tôi sao?
Ngay cả khi tôi không phát hiện ra định vị, việc ta xuất hiện ở khách sạn hôm đó cũng đủ khiến tôi nghi ngờ.
Nhưng ta lại nghĩ rằng tôi không đủ thông minh để nhận ra mánh khóe của ta.
“Sao? Phát hiện mất định vị rồi à?” Tôi nhắn lại.
Tôi thích cảm giác “bóc mẽ” người khác trực tiếp như thế này. Thật sự rất thỏa mãn!
Phía bên kia hiển thị dòng “đang nhập…” rất lâu, cuối cùng Chu Dương chỉ nhắn lại một dấu hỏi: ”?”
Đến lúc này rồi, ta vẫn nghĩ tôi là kẻ ngốc.
Tôi chẳng buồn trả lời thêm.
Số điện thoại và WeChat của ta tôi giữ lại chỉ để thông báo về việc ly hôn, chứ không phải để chơi trò mèo vờn chuột.
Tôi muốn mọi chuyện kết thúc êm đẹp, Chu Dương không chịu buông tha.
Hôm đó, ta đến tận nơi việc để chặn tôi.
Tôi tưởng ta sẽ loạn, không ngờ ta lại quỳ xuống trước mặt mọi người.
“Vợ ơi, sai rồi, xin em tha thứ cho !”
Bạn thấy sao?