Tôi lấy điện thoại, thêm WeChat của chồng Thẩm Mỹ, định gửi toàn bộ bằng chứng cho ta.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại hiện lên một thông báo kỳ lạ bằng tiếng Anh.
Nhìn kỹ lại, chữ “định vị” đập vào mắt tôi, khiến tôi run rẩy.
Từ bao giờ, Chu Dương đã cài định vị vào điện thoại của tôi?
Tôi càng nghĩ càng sợ hãi. Người đàn ông sống bên cạnh tôi, lại bí mật cài định vị trong điện thoại tôi.
Anh ta đang chuẩn bị gì, hay ta phòng ngừa tôi gì? Không lạ khi ta từng : “Cô không bao giờ thoát khỏi tôi !”
Lúc này, ta chắc đang hả hê, chuẩn bị dọa tôi một phen.
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập ra một kế hoạch.
Nếu ta là bọ ngựa săn ve, thì tôi sẽ là chim sẻ đứng sau!
Tôi nhắn cho chồng của Thẩm Mỹ, bảo ta sáng mai đến khách sạn để nhận bằng chứng.
Câu “Thẩm Mỹ muốn đổi chồng” trước đó đã khiến ta nổi giận, nên lần này ta lập tức đồng ý.
Chồng của Thẩm Mỹ, Trần Cường, đến khách sạn rất sớm.
Tôi hẹn ta ở sảnh khách sạn, cố kéo dài thời gian, đợi Chu Dương xuất hiện.
Khi tôi gửi những đoạn tin nhắn và hình ảnh cho Trần Cường, ta càng xem, tay càng siết chặt.
Đến khi ta đập mạnh xuống bàn, Chu Dương vừa huýt sáo bước vào.
Trần Cường ngẩng đầu lên, thấy Chu Dương.
Cơn giận dữ của ta bùng nổ, lập tức lao đến tóm cổ áo Chu Dương, đánh tới tấp.
Chu Dương không kịp phản ứng, bị đánh đến mức choáng váng, không có cơ hội phản kháng.
Khi ta ôm đầu, bò đến góc tường xin tha, thì Thẩm Mỹ xuất hiện.
Thấy cảnh này, ta lập tức thú nhận khi chưa ai hỏi:
“Chồng ơi, đừng đánh nữa, em với ấy thực sự không có gì mà!”
Vừa nghe câu đó, Trần Cường tát ta một cái, rồi đá thẳng vào đầu Chu Dương.
Đến khi vài nhân viên bảo vệ kéo Trần Cường ra, Chu Dương đã bị đánh đến máu me đầy mặt.
Thấy ta sắp ngất, tôi nhanh chóng chạy đến, bắt chước màn diễn của ta:
“Trời ơi, chồng ơi, sao thế này? Sợ chết khiếp!”
Nghe tôi , ta trợn mắt tôi, rồi lập tức ngất xỉu.
Tôi không nhịn bật .
Không biết ta có từng nghe câu này chưa:
“Nhân lúc người ta bệnh, thì đoạt luôn mạng!”
Chu Dương bị đánh gãy một cánh tay.
Khi tỉnh lại, cảnh sát hỏi ta ai đã đánh, ta không dám sự thật.
Anh ta đành nghiến răng nuốt cục tức này vào.
Đứng ngoài cửa nghe thấy, tôi suýt nữa thành tiếng.
Tôi không thể đếm nổi đã bao nhiêu lần ta bắt tôi nuốt uất ức như . Giờ là lúc để ta nếm thử!
Khi tôi đến mức không nhịn , mẹ chồng tôi vừa bước ra ngoài lấy nước.
Bà ta tôi chằm chằm, quát lớn:
“Cô có phải người không? Chồng bị đánh đến mức này mà còn ?
Cô có lương tâm không? Nó là cha ruột của con đấy!”
Ban đầu tôi định im lặng như bà ta thường trước đây, câu cuối cùng khiến tôi không nhịn .
Tôi cố lớn:
“Là cha ruột hay không, các người chắc gì đã rõ chứ nhỉ?~”
Tôi kéo dài giọng rồi bỏ đi, để lại bà ta trừng mắt đứng .
Chắc câu này cũng đủ để Chu Dương ngồi gãi đầu bứt tai!
Nhân lúc Chu Dương không thể đậy, tôi xử lý hết đồ đạc trong nhà bằng cách bán qua mạng.
Những ngày này, tôi đã nhận ra bộ mặt thật của ta.
Ngoài việc là một người ích kỷ cực đoan, ta còn là một kẻ vô lại.
Để ngăn ta quậy , tôi bán căn nhà với giá thấp.
Tôi đưa con đến sống tại một căn nhà khác mà tôi đã chuẩn bị từ trước, và bảo mẫu chăm sóc con.
Căn nhà này, tôi đã sửa sang xong từ lâu, dự định sau khi con đầy tháng mới với Chu Dương về hai căn nhà khác của tôi.
Nhưng đáng tiếc, ta không có phúc hưởng điều đó!
Bạn thấy sao?