Sau Khi Sinh Con, [...] – Chương 7

 

Vừa thủ tục nhận phòng xong, Chu Dương nhắn tin đến:

 

“An An, định giở trò gì đây? Con cũng sinh rồi, để ai xem hả?

 

Tôi cho biết, nếu không quay về ngay, mẹ tôi sẽ đi đấy. Lúc đó, chẳng ai giúp trông con đâu!”

 

Tôi chợt bừng tỉnh.

 

Từ khi con ra đời, ta chỉ toàn :

 

• “Tôi giúp trông con.”

 

• “Mẹ tôi giúp trông con.”

 

• “Mẹ tôi giúp nấu cơm, rửa bát, chăm con.”

 

Giúp tôi? Con này chẳng lẽ chỉ là của tôi thôi sao?

 

Trong lòng tôi trào lên một nỗi xót xa. Người đàn ông từng luôn đặt tôi lên hàng đầu, đối xử ân cần chu đáo, giờ chỉ là một kẻ ích kỷ đến cùng cực, chẳng khác gì rác rưởi.

 

Thấy tôi không trả lời, Chu Dương lại gửi một “bài văn nhỏ”:

 

“Tôi là vì quá em, mới phải thế. Tôi không biết em bây giờ lại không kiểm soát cảm như thế này.

 

Sau khi sinh con, em thực sự có vấn đề. Tôi chỉ đang giúp em nhận ra vấn đề và tìm lại chính mình, tôi sai sao?

 

Nếu em không hiểu và nghĩ tôi sai, tôi đã xin lỗi rồi mà. Sao em phải trò trước mặt mẹ tôi như ?”

 

Cuối tin nhắn, ta còn gửi kèm một sticker trái tim và bông hồng:

 

“Xin lỗi, bảo bối.”

 

Tôi bật vì quá ngán ngẩm.

 

Anh ta tưởng rằng đang xin lỗi, thực chất là trách móc tôi trong từng câu chữ.

 

Cái từ “bảo bối” suýt nữa khiến tôi muốn nôn.

 

Đã rất lâu rồi ta không gọi tôi là “bảo bối”.

 

Hồi mới , ta thường gọi tôi như . Khi đó, tôi tràn đầy sức sống, vóc dáng và nhan sắc đều nổi bật.

 

Dù đi đâu, Chu Dương cũng thích dẫn tôi theo. Khi người khác khen tôi xinh đẹp, dáng chuẩn, ta luôn vênh mặt tự hào: “Là tôi nuôi tốt đấy!”

 

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ ta thích sĩ diện nên không để tâm.

 

Bây giờ lại, tôi chỉ là một quân bài có giá trị trong tay ta.

 

Khi còn “đáng giá”, ta sẽ dỗ dành đôi câu; đến khi không còn “giá trị”, ta lật mặt ngay.

 

Cơn giận trong tôi dâng lên, tôi gọi thẳng cho ta:

 

“Nếu là đàn ông thì đừng lắm lời nữa. Mau dọn khỏi nhà tôi! Nhà là tài sản trước hôn nhân của tôi, con còn đang bú mẹ, chẳng có quyền gì cả. Cút ngay đi!”

 

Sau tiếng quát, tôi cúp máy, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

 

May mà ta giấu giếm tốt, tôi đã từng nghĩ ta không tham tài sản của tôi, nên căn nhà cha mẹ để lại, tôi chưa từng thêm tên ta vào.

 

Cũng may tôi còn cẩn thận, hai căn nhà khác cha mẹ để lại, tôi chưa từng với ta.

 

Điện thoại lại ping, Chu Dương nhắn tin đe dọa:

 

“Thứ nhất, tôi không thể dọn đi. Tôi đã chịu đựng bao lâu nay, căn nhà này tôi đáng một nửa!

 

Thứ hai, con thì tôi chẳng cần. Tôi sẽ không đưa một xu tiền sữa nào!

 

Thứ ba, kiếm 5.000 một tháng, tôi kiếm 8.000. Cô có tư cách gì mà to tiếng với tôi?

 

Thứ tư, nghĩ có thể bỏ tôi sao? Tôi cho biết, không đời nào!”

 

Chu Dương không còn chút liêm sỉ nào nữa!

 

Thật ra, khi ta so sánh tôi với Thẩm Mỹ, tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

Nhân lúc ta thay đồ, tôi xem điện thoại của ta.

 

Những tin nhắn giữa ta và Thẩm Mỹ trơ trẽn đến mức khiến tôi buồn nôn.

 

Dù rất tức giận, tôi vẫn run rẩy chụp lại toàn bộ những tin nhắn và hình ảnh ghê tởm đó.

 

Tôi còn chưa kịp tính sổ với ta, thì ta đã tự bày ra một màn kịch lớn.

 

Nếu ta đã không cần mặt mũi, thì tôi sẽ giúp ta triệt để!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...