Tôi chợt cảm thấy buồn .
Anh ta nghĩ rằng sỉ nhục tôi rồi một lời xin lỗi là có thể bỏ qua sao?
Tôi mang nhà cửa của hồi môn, giúp ta có một mái ấm tại thành phố này, ta lấy tư cách gì để nhục mạ tôi?
Chỉ vì ta nghĩ tôi không xứng đáng với ta – người vừa thăng chức, tăng lương ư?
Kể từ khi tôi sinh con, ta chưa bao giờ hỏi han trạng của tôi hay của con.
Ngược lại, từ lúc tôi ra viện, ta luôn bóng gió về việc tôi phải giảm cân.
Bề ngoài là vì tốt cho tôi, ánh mắt thờ ơ không thèm lấy tôi đã bán đứng ta từ lâu.
Thứ ta dành cho tôi chỉ còn là sự chán ghét.
Điều khiến tôi tổn thương nhất là một lần khi ta về chuyện giảm cân, tôi phàn nàn vài câu thì ta than thở:
“Em bảo phải sao đây? Anh giờ là một lãnh đạo nhỏ trong cơ quan, em nặng đến 80kg, biết gì với người ta?
“Sau này họp hành, liên hoan, phải dẫn em đi thế nào đây?”
Tôi không thể tin nổi.
Phụ nữ sinh con, cho con bú chẳng phải là một điều đáng tự hào hay sao?
Từ bao giờ, sinh con và cho con bú lại trở thành điều đáng xấu hổ thế này?
Người đàn ông như , một ngày cũng không thể giữ lại!
“Đừng diễn nữa, cuộc hôn nhân này tôi nhất định ly hôn!
Nhà là của tôi, con là của tôi, hai mẹ con các người dọn ra ngoài đi!”
Anh ta hơi sững sờ một chút: “Em thật sao?”
“Chứ còn gì nữa?” tôi đáp.
Anh ta lập tức đứng dậy, như thói quen cũ, chỉ tay vào tôi:
“An An, sao em lại nhỏ nhen như …”
“Anh câm miệng! Đừng nhắc đến lòng dạ tôi nữa!” Tôi đã chán ngấy mấy lời này rồi, cơn giận bùng lên ngay lập tức: “Lòng tôi, ngực tôi đều không còn thuộc về nữa. Anh không xứng về chúng!”
Khi cả hai đang cãi nhau kịch liệt, con khóc lớn.
Tôi đau lòng vì đã con thức giấc, không muốn tiếp tục tranh cãi.
Nhưng ta thì không thèm quan tâm đến tiếng khóc của con, tiếp tục gào thét om sòm.
Sợ con bị dọa, tôi bế con ra ngoài, quay lại với ta:
“Chu Dương, cuối cùng tôi cũng thấu rồi. Anh chẳng việc gì giống con người cả!
Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định ly hôn. Anh có một ngày để dọn ra khỏi nhà này! Ngày mai tôi quay về, và mẹ phải trả lại nhà cho tôi.
Nếu không, tôi sẽ không khách sáo!”
Tôi đi đến thang máy thì ta lao ra, chỉ tay vào tôi hét lên:
“Cứ chạy đi! Có giỏi thì đừng quay lại! Bảo chúng tôi dọn ra ngoài? Không bao giờ!”
Tôi lạnh, bước vào thang máy.
Khi lòng đã không còn đàn ông, con dao trong tay tự nhiên sẽ sắc bén hơn.
Tôi bế con đi tìm khách sạn.
Một tay ôm con, một tay xách túi đồ, trông vô cùng thảm . Con trong vòng tay cứ khóc ré lên, đến cả những người qua đường cũng hỏi tôi có cần giúp đỡ không.
Nhưng người cha ruột của đứa bé từ đầu đến cuối chẳng buồn để ý gì đến con mình.
Người đàn ông ích kỷ từ trong cốt tủy, không gánh vác nổi hôn nhân, không xứng có vợ và con!
Anh ta xem mọi người xung quanh như những con chó nhỏ. Lúc đầu thì mọi thứ đều tốt đẹp.
Nhưng khi xảy ra mâu thuẫn, ta lập tức biến thành một người xa lạ, chỉ biết những lời tồi tệ để châm chọc, hạ nhục và phỉ báng tôi.
Dù tôi đã vì ta chịu đựng nỗi khó khăn khi mang thai, nỗi đau đớn khi sinh con, tháng cữ khổ sở, và cả sự vất vả khi nuôi con, ta cũng không hề cảm kích!
Trước đây, tôi từng hy vọng ta sẽ thay đổi. Bây giờ tôi mới hiểu, bản chất của chó không bao giờ bỏ thói ăn phân.
Bạn thấy sao?