Ở giai đoạn đầu, trách tôi vì “mè nheo” mà không nổi việc nhà, lấy cớ để đón mẹ chồng đến ở cùng.
Đến khi tôi hết ốm nghén, bắt đầu “PUA” (tẩy não tinh thần) tôi, rằng:
“Đã sắp mẹ rồi, thế mà vẫn chẳng việc gì ra hồn!”
Anh ta để mẹ chồng giám sát tôi việc nhà như nấu ăn, rửa bát, bảo là “hướng dẫn”, thực chất là theo dõi.
Khi đó, tôi nghĩ rằng đều là người một nhà, chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng gì, nên cũng không để tâm.
Trong thời gian tôi sinh con, Chu Dương thăng chức.
Kể từ khi thăng chức, ta không còn giả vờ nữa.
Hằng ngày về nhà, ta như một ông hoàng, có mẹ chồng lo liệu tất cả. Chu Dương không khác gì người nằm cữ, thậm chí còn nhàn hơn tôi.
Trong suốt tháng cữ, ta không dỗ con một lần nào.
Khi con khóc quấy vào nửa đêm, ta ôm chăn gối đá cửa đi ngủ ở sofa, miệng còn :
“Giờ tôi một mình nuôi cả gia đình, không ngủ đủ thì ai nuôi các người đây?”
Tôi không ngờ, một con người lại có thể giả tạo đến mức này, hoàn toàn khác hẳn với trước kia.
Bây giờ, khi đã mẹ, dù có phải điên loạn thì tôi cũng không thể chịu đựng thêm nữa!
—-----------------
Khi tôi đang ôm con ngủ, Chu Dương và mẹ ta điên cuồng đập cửa bên ngoài.
Tôi khóa chặt cửa phòng, đeo tai nghe và tiếp tục ngủ.
Nhưng bất ngờ bị lay dậy!
Khi mở mắt, tôi hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Chu Dương và mẹ ta đứng bên cạnh giường, dẫn theo hai cảnh sát!
Thấy tôi tỉnh, Chu Dương lập tức quỳ xuống, ôm tôi khóc nức nở:
“Vợ ơi, cứ nghĩ em đã chuyện dại dột! Anh gõ cửa cả buổi mà em không mở, sợ chết đi !
“Nếu em xảy ra chuyện gì, biết sống sao đây?”
Tôi chợt hiểu. Anh ta đã báo cảnh sát, lấy lý do tôi “nghĩ quẩn” để cửa vào nhà.
Tôi định giải thích, cảnh sát giơ tay ngăn lại:
“Mâu thuẫn gia đình thì tự giải quyết, sau này có chuyện gì thì bình tĩnh chuyện, đừng mất thời gian của lực lượng cảnh sát nữa.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Chu Dương vẫn không buông tay tôi, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhìn ta lúc này, chắc ai cũng nghĩ tôi đến tận xương tủy.
Tôi lạnh: “Diễn chưa đủ à?”
“Em gì ? Anh uống say nên không nhớ rõ chuyện gì xảy ra.
“Anh chỉ biết gõ cửa cả buổi mà em không trả lời, sợ phát điên nên mới báo cảnh sát!
“Em đang giận chuyện bữa ăn tối nay sao?”
Chu Dương rất xảo quyệt.
Anh ta bỏ qua chuyện vừa xảy ra, chuyển sang nhắc về việc ăn tối để đánh lạc hướng.
Anh ta muốn kéo chuyện tôi gọi điện cho chồng của Thẩm Mỹ và tát ta ra để trốn tránh lỗi lầm của mình.
Trước đây, tôi nhắm mắt ngơ vì tôi ta.
Nhưng bây giờ, thấy ta chỉ khiến tôi buồn nôn!
Tôi đáp trả
Anh ta vẫn nghĩ tôi là người phụ nữ yếu đuối, dễ bị thao túng:
“Anh là vì muốn tốt cho em. Nếu em để bụng, xin lỗi, chưa?
“Em đã đánh , mắng , mọi chuyện kết thúc ở đây không?
“Em đâu cần nhỏ nhen mãi không bỏ qua như thế!”
Anh ta thậm chí không dám nhắc lại chuyện đã bắt tôi xin lỗi Thẩm Mỹ.
Bạn thấy sao?