Bà tức đến mức không nên lời. Đúng lúc đó, Chu Dương về nhà.
Vừa bước vào cửa, ta đã lên giọng, mượn rượu càn:
“An An, bị điên à?
“Cô Thẩm Mỹ thảm rồi, chồng ta lập tức lao vào đánh ấy một trận!
“Cô đúng là điên, người ta cũng là muốn tốt cho thôi!
“Tôi mà không chịu tin mình là một con béo xấu, tôi đành nghĩ cách này để tỉnh ngộ!
“Cô thì giỏi lắm, không chỉ không biết ơn mà còn người ta khổ sở. Tôi mặc kệ, lập tức đến giải thích xin lỗi người ta ngay!”
“…”
Mẹ chồng kéo ta lại, cố gắng bảo đừng nữa.
Cuối cùng, khi không thể cản nổi, bà tát một cái: “Anh mau im đi, vợ đòi ly hôn rồi!”
“Ly hôn?” Anh ta ngẩn người một chút, rồi bật : “Cô ta dám ly hôn với tôi? Cô ta có dám không? Hahaha…”
Tôi quay vào phòng, nhẹ nhàng đặt con xuống, và mọi cảm dồn nén trong tôi lúc này bùng nổ.
Chu Dương không xứng đáng cha của con tôi!
Khi tôi bước ra, Chu Dương vẫn đang điên cuồng :
“An An là trẻ mồ côi, ta thiếu thương, nên chẳng thể rời xa tôi !
“Con cái cũng sinh rồi, ta chỉ còn cách bám chặt lấy tôi thôi!”
“…”
Sống với Chu Dương nhiều năm, tôi biết ta không hề say.
Anh ta chỉ giả say để ra những lời thật lòng, và nếu tôi tức giận, ta lại sẽ biện minh rằng mình chỉ linh tinh vì say.
Anh ta luôn chừa đường lui cho mình, lại quen chặn mọi lối thoát của người khác.
Trước đây, tôi không phải không nhận ra điều này, chỉ là vì tôi từng ta.
Tôi rất tỉnh táo, tôi không đủ nhẫn tâm. Sự mềm lòng chính là thất bại lớn nhất của tôi.
Nhưng giờ đây, khi không còn , tôi nhanh chóng hành .
Tôi đá một cú thật mạnh, hất Chu Dương ra khỏi cửa, đẩy mẹ chồng ra ngoài, rồi khóa cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sập, tôi cảm giác như cả cơ thể giải tỏa, thậm chí không cần tốn tiền người thông tuyến sữa nữa!
Bị nhốt ngoài cửa, Chu Dương tỉnh táo hẳn.
Anh ta đập cửa điên cuồng:
“An An, điên rồi à???”
Tôi nghĩ, chắc tôi đã điên nên mới để bị ta lừa lâu đến !
Khi Chu Dương theo đuổi tôi, ấy luôn tỏ ra chân thành, mộc mạc, hài hước và thú vị.
Đối với một người từ nhỏ đã thiếu thốn như tôi, ấy như một vầng mặt trời nhỏ, mang lại cho tôi sự ấm áp không chút khiếm khuyết.
Thậm chí, trong suốt hai năm nhau, ấy chưa từng to tiếng với tôi lần nào.
Chính điều đó đã khiến tôi ngộ nhận rằng ấy là người đàn ông tốt nhất thế giới. Tôi đã lộ ra điểm yếu lớn nhất của mình – sự thiếu thốn .
Lúc ấy, ta xót xa đến rơi nước mắt, rằng sẽ bù đắp gấp đôi những gì tôi đã thiếu.
Tôi không ngờ, sau này ta lại dùng điểm yếu đó để khống chế và muốn “thuần hóa” tôi!
Khi kết hôn, tôi để dọn vào căn nhà cha mẹ để lại cho tôi. Sợ khó xử, tôi chủ không cầu tiền sính lễ hay của hồi môn.
Lúc đó, ta thề:
“Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên , nhất định sẽ em hết lòng.”
Giờ nghĩ lại, câu ấy chẳng khác gì đang thuần hóa một chó.
Nhưng lúc đó, tôi mù quáng, hoàn toàn không nhận ra.
Cho đến khi tôi mang thai, bắt đầu lộ ra bộ mặt thật.
Bạn thấy sao?