Thật sự nghĩ tôi xem “Hậu cung Chân Hoàn truyện” trăm lần là vô ích à?
Chỉ cần tôi mặt dày hơn thì không có cửa thắng tôi.
Đồng nghiệp của Chu Dương xung quanh trầm trồ, chỉ trỏ về phía ta.
Lấy cách của người trả lại chính người – đúng là quá sảng khoái!
Tôi mất việc, tôi còn tiền tiết kiệm, còn nhà.
Còn ta? Giờ thì chẳng còn gì hết!
Để chắc chắn lãnh đạo của ta không dễ dàng tha thứ, tôi lập tức quay sang ôm lấy chân lãnh đạo:
“Lãnh đạo ơi, nếu tôi có đến đây mỗi ngày, mong đừng thấy phiền. Anh phải thông cảm cho một người phụ nữ vừa sinh con chứ!”
Vừa dứt lời, sự nghiệp của Chu Dương tại đây coi như kết thúc.
Khi ta gọi bảo vệ đến kéo tôi ra, phòng nhân sự cũng gửi thông báo sa thải của ta.
Thấy mục tiêu đạt , tôi phủi tay, chỉnh lại trang phục, lại những gì ta đã với tôi hôm trước:
“Chu Dương, đi, nếu không có việc , không có thu nhập, lấy gì để nuôi gia đình?”
Đến lúc này, ta mới ngộ ra và gào lên:
“Cô cần thiết phải trả thù tôi như không?
Tôi mất việc thì có lợi gì cho ?”
Nhìn ta tức giận đến phát điên, tôi nhếch mép .
“Lợi thì không có lợi gì, chỉ là thấy vui thôi.
Còn về công việc, tôi cũng chẳng sao.
Tôi chưa từng với , ba mẹ tôi còn để lại cho tôi hai căn nhà nữa. Hiện tại, tôi và con đang sống trong một căn, căn còn lại tôi đã cho rồi.”
Tôi tiến gần lại ta, nhỏ:
“Hơn nữa, bán căn nhà kia, tôi còn một khoản tiết kiệm kha khá. Dù tôi không đi , cũng đủ để nuôi tôi và con .”
Mặt ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ:
“Sao không sớm?”
Đuôi cáo cuối cùng cũng lòi ra.
Lý do lớn nhất mà ta đồng ý cưới tôi chính là vì tôi có nhà.
Tôi bật :
“Nhà của tôi liên quan gì đến ?”
Tôi quay người, rời đi một cách ung dung, để lại ta đứng bần thần giữa gió.
Sau sự việc đó, Chu Dương bắt đầu tìm mọi cách để lấy lòng tôi.
Anh ta viện cớ đến thăm con để đến hết lần này đến lần khác.
Mang hoa, mang đồ ăn đến cho tôi.
Anh ta trở nên ngày càng thấp kém, ngày càng tiều tụy.
Mỗi lần tôi ném những thứ ta mang đến ra ngoài, ta lại gượng nhặt lên, :
“Không sao, lần sau sẽ mang thứ khác.
An An, chúng ta đã có bao nhiêu năm cảm, em sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho !”
Nhìn bộ dạng của ta, tôi bỗng nhớ lại quá khứ.
Từng có một thời tôi cũng như , dốc hết sức mình để hy sinh, cuối cùng nhận lại chỉ là một mớ hỗn độn.
Tôi đã từng tự cảm vì những gì mình cho ta, kết hôn và sinh con với ta, để rồi bị ta chế nhạo vóc dáng chưa hồi phục sau tháng cữ.
Tình cảm này, gia đình này đã lấy đi toàn bộ niềm tin của tôi vào hôn nhân.
Giờ đây, tôi chỉ muốn thương chính mình!
Đến ngày ra tòa, vóc dáng của tôi đã gần như hồi phục.
Tôi trang điểm kỹ lưỡng, mặc chiếc váy hai dây mà đã lâu không diện.
Tôi như lột xác, đối lập hoàn toàn với hình ảnh tiều tụy của Chu Dương.
Đối mặt với thẩm phán, tôi có lý lẽ, có tiền, có nhà. Còn Chu Dương, ngoài một bà mẹ già, ta chẳng có gì cả.
Chiếc búa gõ xuống, quyền nuôi con thuộc về tôi. Cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng khép lại.
Khi bế con rời khỏi tòa, Chu Dương đưa tay giữ tôi lại.
Còn chưa kịp gì, tôi đã lạnh lùng cảnh cáo:
“Giờ mà vào tôi, tôi có thể kiện tội quấy rối đấy!”
Anh ta sững lại, buông tay, rồi thở dài:
“An An, còn có thể đến tìm em không?”
“Không.” Tôi đáp dứt khoát. “Ngoài việc chu cấp tiền nuôi con đúng hạn, chỉ cần quấy rối tôi một lần, tôi sẽ kiện !”
Anh ta siết chặt nắm , sau vẻ bất lực là giọng pha chút tự giễu:
“Đúng , giờ chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
“Đúng thế, tôi với không còn chút liên quan nào!”
Khi định bước đi, tôi bỗng nhớ lại chuyện ta từng khinh bỉ bảo tôi thay đồ, liền quay lại câu cuối cùng:
“Tôi nghĩ rằng, tôi không cần phải thay đồ để hài lòng bất kỳ ai. Điều tôi cần, chỉ là thay một người đàn ông!”
Nói xong, tôi không quay đầu lại ta thêm lần nào nữa.
Trong vòng tay tôi, con đang nũng. Còn tôi, mỉm .
Những ngày tháng tươi đẹp đang chào đón chúng tôi!
(Toàn văn kết thúc.)
Bạn thấy sao?