Anh ta túm lấy ống quần tôi, nước mắt ngắn dài:
“Chúng ta đã có với nhau bao nhiêu năm cảm, dù có sai điều gì, em phải để sửa chứ. Anh sửa, chưa?
Ngay cả khi em con không phải con , cũng chịu đựng, em còn muốn thế nào nữa?”
Quả thật, ta biết cách bám vào “trọng điểm”.
Câu bâng quơ của tôi trong bệnh viện trước đây giờ ta tận dụng triệt để.
Quả nhiên, sau khi ta xong, các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xì xào, chỉ trích tôi là người đàn bà lăng nhăng, không đứng đắn.
Thấy , Chu Dương càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Vợ ơi, rốt cuộc em muốn gì đây?”
Tôi không ngờ Chu Dương lại là người trơ trẽn đến mức này.
“Chu Dương, nếu là đàn ông, thì nhặt mặt mũi lên!” Tôi hét lớn, đá ta một cái.
Nhưng ta cố ngã sang một bên, ôm đầu hét:
“Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi xin em, đừng đánh tôi!”
Động tác thuần thục đến mức như thể ngày nào tôi cũng bạo hành ta .
Cảnh tượng này khiến các đồng nghiệp gọi bảo vệ đến.
“Cô không còn việc thì lấy gì nuôi con?”
Bảo vệ dẫn cả hai ra ngoài, lúc này Chu Dương mới dừng màn kịch của mình.
Anh ta đắc ý, hỏi: “An An, nghĩ xem, nếu không có việc , không có thu nhập, lấy gì để nuôi con?”
Nụ của ta khiến tôi không kiềm chế , tát mạnh vào mặt ta.
Anh ta không né tránh, thậm chí còn cố đưa mặt ra, cái tát của tôi in hằn trên má ta.
Tiếng đồng nghiệp phía sau thốt lên, lúc đó tôi mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của ta.
Lần này, tôi thực sự không thể rửa sạch oan khuất.
Người đàn ông độc ác và nham hiểm này khiến tôi hối hận vô cùng.
Sau màn kịch này, tôi bị mất việc.
Chu Dương nghĩ rằng khi tôi mất việc, không có thu nhập, tôi sẽ phải quay lại cầu xin ta.
Nhưng ta đã nghĩ quá nhiều.
Nếu khiến tôi mất việc, thì cũng đừng mong giữ việc !
Hôm sau, tôi mặc một bộ quần áo rách vài chỗ, tóc tai bù xù, khóc lóc lao thẳng vào cơ quan của Chu Dương.
Học theo màn kịch của ta hôm trước, tôi quỳ sụp xuống trước mặt mọi người.
“Chồng ơi, em sai rồi, xin tha thứ cho em!
Chúng ta đã có với nhau bao nhiêu năm cảm, dù em có gì sai, phải để em sửa chứ. Em sửa mà!
Ngay cả khi qua lại với đồng nghiệp của em, em cũng tha thứ rồi, còn muốn em thế nào nữa đây?”
Mặt Chu Dương lập tức biến sắc, lao đến định kéo tôi dậy.
Nhưng ta quên mất tôi nặng đến 80kg.
Cái thân hình mà ta từng chế nhạo nay lại có tác dụng, ta hoàn toàn không thể kéo tôi lên.
Thấy lãnh đạo của ta bước đến, tôi liền lấy điện thoại ra, lật từng tấm ảnh tin nhắn ghê tởm giữa ta và Thẩm Mỹ.
Tôi vừa lật, vừa khóc thảm thiết hơn:
“Em vừa sinh con mà đã ra ngoài lăng nhăng. Em hai câu thì lại đánh em, chửi em. Trời ơi, đạo lý ở đâu đây?”
Tôi vừa khóc vừa kéo tay áo, để lộ vết trầy xước trên tay do mấy hôm trước bị nổi mề đay gãi chảy máu:
“Anh xem, đây là đánh tôi! Tôi đã gì sai?”
Chiêu không biết xấu hổ này tôi coi như học từ ta.
Diễn xuất à? Ai mà không biết diễn chứ?
Bạn thấy sao?