Sau khi sinh con, tôi bị đồng nghiệp nữ mỉa mai về vóc dáng.
Tôi phản bác một câu, chồng tôi lập tức sỉ nhục tôi ngay tại chỗ:
“Nhìn bụng em giống như một bức tranh nguệch ngoạc , vừa béo vừa xấu mà còn dám người khác?
Anh bảo em thay đồ mà em không chịu nghe, giờ em ăn mặc như thế này đây!”
Anh ta dùng lời lẽ sắc bén để chèn ép tôi, trong mắt chỉ toàn là sự chế giễu.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thật vô nghĩa.
Tại sao tôi phải nghe lời ta mà thay đồ?
Nếu phải thay, thì thay chồng chẳng phải tốt hơn sao?
1
Sau kỳ nghỉ thai sản, Chu Dương (chồng tôi) cứ khăng khăng bảo tôi mời đồng nghiệp đi ăn.
Anh tôi vốn đã vụng về, lại thêm sinh con sẽ càng ngốc thêm ba năm. Ngốc đã đành, thì phải xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp để họ giúp đỡ tôi nhiều hơn.
Nghĩ rằng ta xuất phát từ ý tốt, tôi đồng ý.
Nhưng khi tôi mặc chiếc áo thun đơn giản chuẩn bị xuất phát, Chu Dương cau mày, sau đó lớn:
“Hahaha, trông em giống như một cái thùng nước buộc thêm hai trái bí rùa!”
Nhìn thân hình chưa hồi phục của mình, cùng với vòng một bị chảy xệ sau khi cho con bú, tôi cảm thấy vô cùng tự ti và tổn thương.
Tôi đã quên mất đây là lần thứ mấy ta “ giỡn” để hạ thấp tôi.
Từ sau khi tôi sinh con , như trở thành một người khác, không còn bao dung và kiên nhẫn như trước.
Mỗi lần, đều những lời khiến tôi đau lòng mà không biết cách phản bác.
Có vẻ đã quen với việc tôi chậm chạp và không lanh lợi trong cách ứng xử.
Đợi đến khi tôi nghĩ ra lời để phản bác, lại tỏ ra nghiêm túc:
“Trời ơi, chuyện này mà em cũng để tâm sao? Sao em suy nghĩ nặng nề thế? Đúng là nhỏ mọn!”
Rồi dỗ dành vài câu, và mọi chuyện lại qua đi.
Một câu khiến tôi lập tức im lặng.
Lần này cũng , khi thấy tôi không vui, hì hì:
“Anh chỉ thôi mà. Nhưng mà lạ thật, sao đồng nghiệp Thẩm Mỹ của em mới sinh con mà không giống em nhỉ?
“Cùng là phụ nữ, sao ấy vừa sinh xong mà dáng vẫn thon gọn, vòng nào ra vòng nấy, tràn đầy sức sống?
“Anh nghĩ là do em không biết quản lý bản thân. Ăn nhiều, ngủ nhiều, lại không chịu vận , mà em không nghe!”
Tôi định mở miệng tranh cãi, thì ta đã :
“Anh đi trước đây, em thay đồ khác rồi chỉnh trang lại đi, em thế này thật không ra sao cả!”
Anh ta bỏ tôi lại, bước chân ra ngoài.
Tôi đứng ngẩn người, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đột nhiên, tôi tự hỏi, đây có phải là người từng rằng sẽ tôi nhiều hơn sau khi tôi sinh con?
Nhìn vào gương, tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Ngày trước tôi đã mù quáng thế nào mà lại lấy một người đàn ông như ?
Nếu là trước đây, tôi sẽ bị những lời đó đánh gục, mất hết tự tin, lục tung cả tủ quần áo để thay đồ.
Nhưng bây giờ, sự phản kháng trong tôi trỗi dậy. Nhìn chiếc áo thun trắng sạch sẽ trên người, tôi vừa tủi thân vừa tức giận.
Tại sao tôi phải thay đồ?
Nếu phải thay, thì thay chồng chẳng phải tốt hơn sao?
Bạn thấy sao?