Sau Khi Say Gửi [...] – Chương 5

Tôi cắn răng : "Chuyển cho 1000 tệ chưa, lần sau không cưỡng ép mua bán nữa đấy, nam người mẫu cao to đẹp trai ở KTV cũng chỉ có 500 tệ thôi."

Lần này Giang Bồi thật sự bị chọc đến tức giận: "Em còn dám gọi cả nam người mẫu? Cái tối hôm nhắn tin cho tôi, chẳng phải là uống say ở KTV, gọi nam người mẫu, rồi lỡ tay gửi nhầm cho tôi đấy chứ?"

Không thể không , trực giác của Giang Bồi mà còn chuẩn hơn cả phụ nữ.

Tôi ngẩng mắt vẻ mặt kinh ngạc ta, thật lòng khen ngợi: "Giang tổng, thật lợi , sao biết hay ?"

Giang Bồi mấy lần muốn rồi lại thôi, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tôi thừa cơ muốn chuồn đi, ta một tay kéo tôi về ôm vào lòng, giơ tay nhéo nhéo mặt tôi, giọng điệu có chút giận dỗi: "Vân Khê, giỏi rồi đấy, dám gọi cả nam người mẫu rồi cơ đấy."

Tôi trừ: "Công việc bận rộn, cũng phải tự giải tỏa áp lực cho bản thân chứ, hơn nữa không chỉ mình em gọi —— công ty chúng ta còn có ——"

Giang Bồi nhướn mày: "Còn có ai?"

Tôi lập tức ngậm miệng, ngẩng mắt Giang Bồi: "Sau này em không gọi nữa."

Trong lòng tôi lẩm bẩm, dù sao sau này em có gọi hay không cũng không biết.

Giang Bồi rũ mắt tôi, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, giọng ta dịu dàng: "Vân Khê, nhé."

13

Tôi chấn đến mức con ngươi cũng rung chuyển, nếu Giang Bồi đẹp trai, sau này thỉnh thoảng hẹn hò một hai lần còn , con người ta trong cuộc sống và công việc thật sự rất đáng ghét.

Tôi lắc đầu.

Giang Bồi vẻ mặt thất vọng: "Tại sao?"

Tôi vô cùng thành thật: "Vì ba năm nay em phát hiện bệnh lớn thì không có, bệnh nhỏ thì cả đống, em sợ sau khi ở bên , về nhà cũng bắt em đi giày bọc, bò ra đất lau nhà mấy lượt ——"

Giang Bồi không nhịn thành tiếng: "Sẽ không đâu, nhà có dì giúp việc dọn dẹp."

Tôi lại : "Em sợ cũng giống như trong công việc, đối với em cũng soi mói đủ đường, lại còn thừa cơ khấu trừ tiền lương của em."

Giang Bồi : "Sẽ không đâu, tăng lương cho em, sau này phí sinh hoạt trong thời gian đương mỗi tháng năm mươi vạn, sau khi kết hôn mỗi tháng ba triệu."

Tôi trừng lớn mắt, Giang Bồi lại vội vàng giải thích: "Nếu em cảm thấy tôi như là không tôn trọng em, thì tôi cũng có thể ——"

Tôi giơ tay bịt miệng ta lại: "Rất tôn trọng, thật sự là quá tôn trọng rồi."

Tôi ngẩng mắt ta: "Vậy năm mươi vạn này không tính, tiền lương vẫn sẽ phát cho em bình thường chứ?"

Giang Bồi : "Phát bình thường."

Tôi đưa tay ra, cùng Giang Bồi mười ngón tay đan chặt vào nhau:

"Vậy em đồng ý."

14

Mối bí mật giữa tôi và Giang Bồi kéo dài đến tháng thứ ba thì bị oan gia ngõ hẹp Ngô Mộng phát hiện.

Sáng hôm bị phát hiện, tôi còn đang cãi nhau nảy lửa với Ngô Mộng ở công ty vì vấn đề báo cáo tài chính, suýt chút nữa thì lao vào túm tóc nhau.

Cuối cùng vẫn là Giang Bồi kịp thời đến can ngăn chúng tôi.

Tôi thì Giang Bồi thiên vị Ngô Mộng, Ngô Mộng lại Giang Bồi thiên vị tôi.

Giang Bồi đau đầu nhức óc.

Kết quả không ngờ, buổi chiều chuyện riêng tư giữa tôi và Giang Bồi đã bị Ngô Mộng vô phát hiện.

Không phải vì tôi và Giang Bồi ở công ty biểu hiện quá lộ liễu, mà là vì Giang Bồi dẫn tôi về nhà gặp phụ huynh, vô chạm mặt nhau.

Trước khi đến, tôi còn đang nghiêm túc suy tính xem nên mua quà gì cho ba và mẹ kế của Giang Bồi, Giang Bồi ở bên cạnh đã cong môi: "Anh nghĩ là em không nên mua quà cho mẹ kế của đâu."

Tôi nhanh chóng nhận ra điều gì đó bất thường, hỏi : "Chẳng lẽ và mẹ kế không hòa thuận?"

"Cũng đúng thôi, thường thì những ân oán hào môn như nhà các chắc chắn rất nhiều, có phải là vì bà ta năm xưa đã hãm mẹ——"

Tôi lập tức bịt miệng mình lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Giang Bồi cạn lời: "Mẹ qua đời khi bố còn chưa quen biết bà ấy."

"Cái đầu nhỏ của em toàn nghĩ cái gì hả?"

Tôi có chút khó hiểu: "Vậy, em vẫn nên mua chút quà cho mẹ kế đi, bà ấy bình thường thích gì, có biết không?"

Ý trong đáy mắt Giang Bồi càng đậm hơn: "Bà ấy bình thường thích—— chỉ cần em cách xa bà ấy một chút, đừng mở miệng chọc bà ấy nổi giận là ."

Tôi lườm một cái: "Chỉ giỏi mấy lời vô nghĩa."

Đợi đến khi đến biệt thự nhà cũ của Giang Bồi, ba ấy trong bộ đồ Tôn Trung Sơn tươi nghênh đón, còn ánh mắt tôi thì chạm phải Ngô Mộng đang khoác tay ba Giang tươi rói, mặc một chiếc sườn xám thướt tha.

Con ngươi tôi rung dữ dội: "Ngô Mộng?"

Ngô Mộng lúc này cũng trợn tròn mắt: "Vân Khê?"

Tôi về phía Giang Bồi, Giang Bồi thì nắm tay tôi đi về phía trước: "Ba, dì, đây là con, Vân Khê, hôm nay đặc biệt dẫn ấy đến ra mắt mọi người."

Ba Giang Bồi híp mắt : "Hai người ở công ty chắc là quen biết nhau rồi nhỉ."

Tôi gượng gạo: "Dạ quen ạ."

Ngô Mộng nghiến răng: "Còn thân là đằng khác."

Tôi dùng sức cấu mạnh vào lòng bàn tay Giang Bồi, nụ giả trân trên mặt gần như sắp không giữ nữa.

Ngô Mộng cũng rất nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang gượng.

Lần đầu tiên tôi thấy Ngô Mộng dịu dàng đến thế, hoàn toàn khác một trời một vực so với dáng vẻ bà chằn lửa ở công ty.

Ngô Mộng chắc cũng là lần đầu tiên thấy tôi lễ phép như , một tiếng lại một tiếng "dì Ngô" ngọt xớt.

Cuối cùng bữa cơm này khiến tôi ngồi trên đống lửa.

Mãi đến khi sắp ra về, Ngô Mộng mới đưa cho tôi một phong bao lì xì dày cộp: "Tiểu Khê sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé."

Tôi nhận lấy phong bao: "Cảm ơn dì ạ."

Ra khỏi cửa, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Giang Bồi bên cạnh lái xe thì đến suýt ngất.

Tôi hung hăng mấy cái: "Sao không với em chuyện Ngô Mộng là mẹ kế của ?"

"Anh đúng là cố ý muốn xem em bị chê phải không?"

Giang Bồi tiến tới xoa xoa đầu tôi, sau đó thắt dây an toàn cho tôi: "Chẳng phải là sợ với em rồi, hai người gặp nhau ở công ty sẽ khó xử sao."

"Anh không , thì em không khó xử chắc?"

Tôi lại hung hăng mấy cái nữa mới hả giận.

Giang Bồi dỗ dành tôi: "Được rồi, bảo bối, tối nay muốn ăn gì nào? Cứ chọn thoải mái, lát nữa gửi cho em một phong bao lì xì lớn đền bù nhé."

Lúc này tôi mới nguôi giận.

"Em muốn ăn nhà hàng Pháp mới mở đối diện công ty kia, tất cả các món đều phải gọi hết một lượt!"

Giang Bồi chiều chuộng : "Được thôi."

Tôi thoải mái ngồi trên ghế phụ lái của Giang Bồi ăn vặt, hàng cây ngô đồng cao lớn vụt qua ngoài cửa sổ xe.

Ánh nắng chiều tà dễ chịu và ấm áp.

Tôi giơ tay nắm lấy tay Giang Bồi, Giang Bồi dùng ngón cái khẽ điểm vào mu bàn tay tôi.

Trong lúc chờ đèn xanh, chúng tôi nhau ,

Hy vọng những ngày tháng sau này, đều có thể trôi qua êm đềm và ngọt ngào như thế này.

Ngoại Truyện

Vân Khê vừa tốt nghiệp đại học đã đến công ty tôi báo cáo, thật ra từ khi đó tôi đã rất thích ấy.

Cô ấy là thư ký bộ phận nhân sự tuyển dụng đặc biệt cho Giang Bồi, gần như toàn diện không có điểm nào đáng chê trách.

Làm việc dứt khoát không dây dưa, tính cách lại sảng khoái, gì cũng bắt nhịp rất nhanh, dọn dẹp vệ sinh cầm kính lúp lên soi cũng không tìm ra một hạt bụi.

Tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông thế sự nhân , có thể uống rượu, có thể lái xe, ứng phó với đám cáo già trên bàn rượu vô cùng dễ dàng, đúng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO tương lai, thư ký thật sự là quá lãng phí.

Cho nên khi ấy thực tập luân chuyển đến bộ phận tài vụ, tôi đã liều mạng muốn giữ ấy ở lại đây, hoặc là để ấy đến bộ phận nghiệp vụ cốt lõi của công ty.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...