Sau Khi Say Gửi [...] – Chương 2

Trong khung chat hiện tại:

Tôi: [Chồng ơi, em say rồi, đầu hơi đau, ngày mai muốn hôn một cái, không?

Phía đối diện, Giang Bồi, người lưu tên là "Diêm Vương mặt lạnh", đã thu hồi hai tin nhắn.

Sau đó trả lời một câu: [Ừm.]

Người trong cuộc chính là hối hận, vô cùng hối hận.

3

Ban đầu tôi đã nghĩ thôi thì nghỉ việc luôn cho xong.

Thật sự là tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa.

Nhưng rồi lại thấy một bài đăng trên mạng.

Một cư dân mạng kể rằng để có thể "cá kiếm" trong giờ , ấy đã cố tỏ với sếp, chẳng những không bị đuổi việc mà sếp còn bắt đầu giữ khoảng cách, việc gì không cần ấy thì không giao, việc gì có thể giao thì lại để người khác .

Cô ấy có nhiều thời gian rảnh hơn, nghe còn tranh thủ thi đỗ cả CPA.

Sau cả một ngày trời đấu tranh tâm lý.

Đến ngày thứ ba đi lại, mọi người xúm lại hỏi han hình bệnh của tôi.

"Chị Khê Khê, chị đỡ hơn chưa, cuối cùng chị cũng đến rồi—"

"Chị Khê Khê, chị mà không đến, bọn em chắc bị hành cho chết mất."

"Huhu chị Khê Khê, bình thường chị chịu đựng Giang tổng kiểu gì thế ạ?"

"Hai ngày chị không có ở đây, ngày nào em cũng lau dọn phòng việc của sếp sạch bóng, chị đoán xem, sếp không biết lôi đâu ra cái kính lúp soi đúng một hạt bụi, bảo em không tận tâm lau dọn!"

"Không những thế, bản kế hoạch em nộp lên đã bắt em sửa đến bản thứ chín rồi huhu."

Tôi hạ giọng hỏi họ: "Dạo này tâm trạng Giang tổng thế nào, hai ngày nay có để ý thư ký mới nào không?"

Nghe tôi hỏi , trợ lý Tiểu Lý trợn tròn mắt: "Tuyển thư ký mới là sao ạ, chị Khê Khê, chị định nghỉ việc à?"

"Chị Khê Khê, chị không thể đi, chị mà đi thì bọn em biết sao?"

Chị Tôn, giám đốc nhân sự đứng cạnh nghe tôi , cũng trợn mắt kinh ngạc: "Chị Khê Khê, chị không thể đi ."

"Trước khi chị đến, thư ký ở đây gần như thay mới mỗi tuần, mãi mới tuyển chị, công việc của tôi cũng nhẹ đi bao nhiêu."

"Nếu chị thấy lương thấp, tôi sẽ đi báo cáo với sếp ngay, đề nghị tăng lương cho chị."

Tôi vốn định giải thích rằng mình không có ý đó, ai lại đi từ chối chuyện tăng lương cơ chứ.

Tôi giả vờ khó xử: "Như có ổn không chị Tôn, nhỡ Giang tổng không đồng ý thì sao?"

Chị Tôn vội vàng : "Không có chuyện không đồng ý đâu, Giang tổng coi trọng chị như , chị là tâm phúc mà sếp tin tưởng nhất!"

Tôi suýt sặc, không hiểu ấy lấy đâu ra cái kết luận hoang đường đó.

Nếu tôi mà là tâm phúc của Giang Bồi, chắc đêm nào cũng gặp ác mộng mất.

Thật ra tôi chỉ muốn thăm dò xem tâm trạng của Giang Bồi hai ngày nay thế nào, chẳng ai cho tôi biết cả.

Cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Tôi không thể ngờ rằng chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, tin đồn tôi và Giang tổng cãi nhau, định nghỉ việc đã lan truyền khắp các nhóm chat lớn nhỏ trong công ty.

Ai tôi cũng mang vẻ mặt đồng cảm và tiếc nuối, dù sao thì Giang Bồi đúng là có bệnh thật.

Cả công ty chỉ có tôi là chịu đựng ta, những người khác căn bản không thể ở cùng một không gian với ta dù chỉ một phút.

Mà tôi thì hoàn toàn không hay biết gì, vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi chị Tôn định đề nghị tăng lương cho mình.

Đợi đến khi tôi về văn phòng ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại quen thuộc réo rắt vang lên, là Giang Bồi gọi.

Tôi lại nhớ đến tin nhắn gửi nhầm kia, có chút sợ hãi.

Tôi bảo thực tập sinh bên cạnh nghe máy: "Tiểu Chu, em nghe máy giúp chị, nếu Giang tổng có hỏi chị, thì cứ chị đã đi rồi, không khỏe."

Vừa nhấc máy, giọng trầm thấp của Giang Bồi đã vang lên: "Thư ký Vân, đến văn phòng tôi một chuyến."

Cô sinh viên thực tập Tiểu Chu tôi vẻ khó xử.

Tôi chỉ vào cổ họng mình, ho khan một tiếng.

Tiểu Chu hiểu ý, giơ tay ra hiệu OK với tôi.

Cô ấy dùng khẩu hình với tôi: "Cứ giao cho em!"

Sau đó, ấy trả lời điện thoại một cách nghiêm túc: "Giang tổng, thư ký Vân cổ họng ấy không khỏe, không , sếp có việc gì cứ với em, em sẽ chuyển lời lại cho ấy."

Tôi: "?"

Giang Bồi khẩy: "Cô ấy không , sao lại giống như mới là người không khỏe thế?"

Tiểu Chu cực kỳ thật thà: "Cô ấy vừa ra hiệu cho em thế ạ."

Tôi: "..."

Giang Bồi hừ một tiếng, rồi cúp máy, cũng không gọi lại cho tôi nữa.

4

Suốt cả ngày hôm đó, tôi và Giang Bồi chơi trò "mèo vờn chuột".

Giang Bồi họp, tôi bố trí xong phòng họp, lấy lý do sợ lây bệnh cho mọi người, để hai thực tập sinh vào trình chiếu Slide.

Giang Bồi uống nước, tôi trang bị đầy đủ, đeo khẩu trang, đội mũ, phi như bay từ phòng trà nước ra, suýt chút nữa đổ cà phê lên áo sơ mi trắng của Giang Bồi.

Giang Bồi ăn cơm, tôi trực tiếp bỏ qua những món ăn thích như bò hầm cà chua, thịt cốt lết chiên xù, sườn xào chua ngọt, đùi gà to, những món hiếm khi cùng xuất hiện trong một bữa trưa, mà chọn xuống lầu ăn hoành thánh tôm, để tránh gặp Giang Bồi ở nhà ăn sẽ xấu hổ.

Tôi không ngờ rằng, khi tôi ăn no uống say, xách một ly cà phê đá quay về đợi thang máy, lại đụng mặt Giang Bồi.

Chúng tôi bốn mắt nhau, có phần gượng gạo.

Theo lý mà , giờ này Giang Bồi hẳn là vẫn chưa ăn cơm xong, sao lại xuất hiện ở dưới lầu?

Trợ lý bên trong ấn giữ thang máy, tôi ở ngoài: "Chị Khê Khê, vào nhanh!"

Tôi không dám đi chung thang máy với Giang Bồi.

Tôi xua tay, gượng: "Haha, mọi người lên trước đi, tôi không chen thang máy đâu, tôi leo thang bộ giảm cân."

Trợ lý kinh ngạc đôi giày cao gót lênh khênh của tôi: "Chị Khê Khê, chị đi giày cao gót leo thang bộ hai mươi mốt tầng á?"

Tôi: "..."

Giang Bồi trong thang máy tôi, như không .

5

Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng.

Ngô Mộng, "kẻ thù không đội trời chung" ở phòng tài vụ, khoanh tay tặc lưỡi mấy tiếng:

"Vào đi chứ, không biết còn tưởng đang trốn ai đó ở đây đấy."

Đồng nghiệp trong thang máy đều dựng đứng tai lên hóng chuyện, ánh mắt phần lớn đều đổ dồn vào Ngô Mộng.

Mọi người đều biết chúng tôi vốn không ưa gì nhau, Ngô Mộng lớn hơn tôi tám tuổi, thường ỷ lớn bắt nạt bé.

Mỗi lần tôi đi công tác về cần thanh toán, Ngô Mộng luôn tìm cách khó dễ vài lần, trong công ty chúng tôi đã cãi nhau nảy lửa mấy trận rồi.

Lần nào Giang Bồi cũng lấy lý do giữ gìn hòa khí trong công ty, bảo tôi đừng chấp nhặt Ngô Mộng.

Sau đó, ta sẽ lén thanh toán riêng cho tôi, Ngô Mộng khó dễ cho tôi nhiều nhất là một tháng, rồi cũng sẽ chuyển đủ tiền vào tài khoản cho tôi.

Thế nên sau này, tôi lại mong ta khó dễ, "ngáng chân" việc thanh toán của tôi, vì mỗi lần như thế, tôi lại kiếm thêm một khoản.

Hôm nay tôi không có ý kiến gì với ta, người tôi muốn tránh chủ yếu là ——— Giang Bồi.

Tôi vội vàng cố ho khan dữ dội: "Không phải, chủ yếu là tôi vừa bị cảm nặng, sợ lây cho mọi người."

Trợ lý Tiểu Lý và các đồng nghiệp nhiệt gọi tôi: "Không sao đâu chị Khê Khê, bọn em không ngại chị đâu."

Thật ra họ chủ yếu là không muốn đi chung thang máy với Giang Bồi, bình thường có tôi ở đó, còn có thể vài câu bông .

Tôi đành cố gắng bước vào, lúc này trong thang máy đã có bảy người, khá là chật chội.

Trong công ty, ai cũng biết tổng giám đốc mắc bệnh sạch sẽ, nên đều tránh xa ta, hận không thể dính sát vào tường thang máy.

Ngô Mộng cố chen lấn, hất hông một cái đẩy tôi về phía Giang Bồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...