1
Sau khi tốt nghiệp, tôi dùng tấm bằng đẹp như mơ của mình, đường hoàng bước chân vào thư ký cho Giang Bồi, cậu ấm ngậm thìa vàng của giới thượng lưu thành phố A.
Giang Bồi, người này quả thực khó hầu hạ, ta mắc chứng sạch sẽ cả thể xác lẫn tinh thần ở mức độ nghiêm trọng.
Văn phòng không phép có dù chỉ một hạt bụi, bên cạnh cũng không dung nổi một bóng hồng.
Tôi không chỉ phải báo cáo công việc tỉ mỉ đến từng chi tiết, mà còn phải chu toàn mọi mặt trong cuộc sống của ta.
Hơn nữa còn phải túc trực 24/24, đuổi khéo tất cả những bóng hồng lăm le muốn tiếp cận ta, mỗi lần đi công tác, tôi còn phải ở phòng ngay vách phòng Giang Bồi.
Tôi luôn phải căng như dây đàn, sẵn sàng tinh thần thép để tống cổ những nàng đối thủ cài cắm, ăn mặc hở hang chờ sẵn trên giường Giang Bồi, ném thẳng ra khỏi khách sạn với vẻ mặt lạnh tanh, và tiện tay mua luôn thuốc giải rượu cho ta.
Cuối cùng sau gần ba tháng việc quần quật không ngơi nghỉ, hoàn thành xuất sắc vụ thâu tóm một công ty truyền thông, Giang Bồi cũng chịu về quê.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể nghỉ ngơi tử tế.
Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy ngày tôi tan đúng giờ, cùng mấy đồng nghiệp thân thiết trút bỏ bộ đồng phục công sở cứng nhắc, xoay người khoác lên mình bộ váy gợi cảm, rủ nhau đến hộp đêm xõa.
Hiếm khi thả lỏng một lần, tôi hết chén này đến chén khác, gục đầu lên vai đồng nghiệp Tiểu Hứa khóc hu hu:
“Cái tên Giang Bồi đáng ghét kia, ngày nào cũng sai tôi như trâu như ngựa, khiến chúng ta tuy cùng công ty, mà cứ như xa ấy.”
Tiểu Hứa cũng đỏ hoe mắt: “Vụ thâu tóm lần này kết thúc rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho ra hồn.”
Tôi ghen tị đến rơi nước mắt: “Người người nghỉ, chỉ có bổn cung là không có phần.”
“Mỗi lần nghỉ lễ, lão Giang lại không ngừng gọi điện thoại đòi mạng tôi, lần trước nghỉ lễ 1/5, nhà ta bắt về xem mắt, ta lập tức gọi cho tôi, bảo tôi ăn mặc đẹp một chút đến đóng vai chính cung, thế là dọa người ta bỏ chạy mất dép.”
“Ba năm nay, tôi đã tống cổ 42 ả ra khỏi khách sạn, giúp ta đuổi 26 đối tượng xem mắt, lén lút mua cho ta 24 cây phát tài, lau dọn văn phòng gần 2000 lần rồi đó!”
“Đồ nhà tư bản khốn kiếp, rồi có ngày tôi sẽ đi kiện, tố cáo ta bóc lột sức lao của nhân viên.”
Tiểu Vương thương cảm vỗ vỗ vai tôi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, biết đâu một ngày nào đó, thật sự trở thành bà chủ thì sao.”
Tôi say mèm xua xua tay: “Không có cửa đâu, nếu mà tôi với Giang Bồi thành đôi, tôi nuốt luôn cái ly rượu này cho các xem.”
Tàn cuộc nhậu, thực tập sinh Tiểu Hạ không uống rượu, lần lượt đưa từng người về nhà.
Nhìn thấy tôi say đến mềm nhũn, đôi mắt gấu trúc thâm quầng, thực tập sinh Tiểu Hạ vừa thương vừa xót tôi:
“Tổng giám đốc Giang về quê rồi, chắc ngày mai cũng không đến công ty đâu, chị Khê, hay là chị xin nghỉ phép một ngày đi, nghỉ ngơi một bữa.”
Tôi thấy cũng có lý, vừa nốc tám ly cocktail, say đến không biết trời trăng mây đất gì, chắc chắn sáng hôm sau không thể nào dậy nổi.
Đợi đến khi đóng cửa phòng, tôi loạng choạng đi vào phòng ngủ chính, chộp lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Bồi, người mà tôi đã cẩn thận lưu tên là “Diêm Vương mặt lạnh”.
Mấy ly rượu kia quả thực quá mạnh, đầu óc tôi mơ màng gửi đi một tin nhắn xin nghỉ phép cho Giang Bồi:
[Chồng ơi, em say rồi, đầu hơi đau, ngày mai muốn hôn một cái, không?]
2
Nhắn tin xong, tôi ngã xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau vừa mở mắt, cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi đưa tay sờ trán, trán nóng bừng, mũi cũng không thông, có vẻ là bị cảm.
Tôi theo thói quen cầm điện thoại lên.
Vừa mở màn hình.
Thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Giang Bồi.
Tôi giật mình.
Chưa kịp xem tin nhắn, vội vàng gọi lại cho ta.
Tôi xoa thái dương, cố gắng để giọng khàn khàn của mình nghe thật nghiêm túc:
"Giang tổng, tối qua tôi say rượu nên không kịp nghe điện thoại của ."
Tôi nghĩ Giang Bồi sẽ như mọi khi, mỉa mai tôi vài câu, tôi còn tâm trạng uống rượu thì mau quay lại việc.
Nhưng không.
Hôm nay Giang Bồi rất khác thường:
"Tôi, tôi biết em uống rượu rồi."
"Chỉ là hỏi thăm thôi."
"Giờ em khỏe không? Nghe giọng có vẻ không ổn, có phải bị cảm không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, bình thường khi chuyện với tôi, ngoài công việc ra, Giang Bồi hiếm khi với tôi quá ba chữ, hôm nay ta lại chủ hỏi thăm sức khỏe của tôi.
Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây.
"Cảm ơn Giang tổng quan tâm, tôi khỏe, chỉ là dạo này việc quá sức, vừa thả lỏng một chút thì——"
Tôi hắt hơi mạnh một cái: "Có vẻ là bị cảm thật rồi."
"Uống thuốc đầy đủ, lát nữa tôi sẽ bảo bác sĩ riêng của tôi đến khám cho em." Giang Bồi :
"Nếu tối nay——"
Giọng Giang Bồi cực kỳ không tự nhiên, sao tôi nghe có vẻ còn ngại ngùng nữa.
Anh ta dừng lại rồi tiếp: "Nếu tối nay tôi có thể về Thành phố A, tôi sẽ đến tìm em."
Tôi: "?"
Tôi: "Tìm tôi gì? Giang tổng, quá khách khí rồi, tôi chỉ bị bệnh nhỏ, không cần đích thân đến thăm, nghỉ thêm vài ngày là rồi——"
Giang Bồi bên kia điện thoại có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi:
"Vân Khê, em xem tại sao tôi lại tìm em?"
Tôi không dám , trong đầu nhanh chóng nghĩ xem gần đây có tài liệu nào của ta để quên ở nhà hay trên xe không.
Giang Bồi bên kia điện thoại giọng điệu mạnh mẽ:
"Em uống thuốc tiêm truyền đầy đủ, đừng để bệnh lây sang tôi."
Tôi: "?"
Trước đây tôi cũng từng bị bệnh, vị trí của tôi ở ngoài văn phòng của Giang Bồi, khi tôi bị bệnh, Giang Bồi thường cho tôi nghỉ phép.
Đôi khi tôi vội vàng việc, đi dù bị bệnh, cũng đều đeo khẩu trang, Giang Bồi cũng luôn đeo khẩu trang, cách xa tôi hàng vạn dặm.
Làm sao tôi có thể lây bệnh cho ta .
Tư bản độc ác, luôn luôn kén cá chọn canh.
Tôi trong lòng khinh thường chửi bới vài câu.
Nói xong, Giang Bồi ấp úng mãi, cũng không trọng tâm, cũng không cúp điện thoại.
Tôi là một người lao , cũng không dám cúp điện thoại của tổng giám đốc.
Chỉ có thể cứ thế chờ.
Năm phút trôi qua, tôi thương xót tiền điện thoại của mình, nên cẩn thận thăm dò:
"Giang tổng, còn việc gì khác không?"
Cuối cùng Giang Bồi cũng lên tiếng, giọng gấp gáp ngắn gọn:
"Bé ngoan, ngoan, đợi về."
Nói xong, Giang Bồi cúp máy rất nhanh.
Tôi đầu óc mơ hồ, mất một lúc mới hoàn hồn, sau khi hoàn hồn, cả người tôi đều nổ tung.
"Bé ngoan!"
Giang Bồi đang với tôi, hay là đang với con chó cưng Thất Thất của ta .
Khi tôi vẫn còn đang không hiểu nổi, Giang Bồi hôm nay chắc chắn là bị bệnh.
Tôi mở tin nhắn Giang Bồi gửi.
Một cái này, không tầm thường.
Tối qua tôi say khướt, quên mất mình đã nhắn tin gì cho Giang Bồi.
Ban đầu tôi muốn gửi: "Sếp, em say rồi, đầu hơi đau, ngày mai muốn xin nghỉ không?"
Bạn thấy sao?