Sau Khi Ràng Buộc [...] – Chương 4

Không biết hắn có nghe thấy toàn bộ hay không.  

 

Cả người Chu Hoài Tự cứng đờ, im lặng không một lời.  

 

Xung quanh tĩnh lặng đến mức khiến ta ngạt thở.  

 

Ta khóc thầm trong lòng, gầm gừ với 888:  

 

"888, ta mất hết mặt mũi rồi! Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi!"  

 

888 vẫn rất lạc quan:  

 

"Ngươi á? Haha, chắc cũng không quá phiền phức đâu."  

 

Ngay lúc này, Chu Hoài Tự xoay người lại.  

 

Hắn ta với vẻ kinh ngạc:  

 

"Hôm nay nàng bị sao ? Sao đột nhiên… nũng?"  

 

Ta trông cậy vào hệ thống sẽ chỉ dạy cách ứng phó tiếp theo.  

 

Nhưng mà…  

 

Im phăng phắc.  

 

Ta tự nghĩ không ra câu nào hay ho, đành lắp bắp lặp lại trong lúc bối rối:  

 

"Bởi vì bệ hạ rất tốt."  

 

Chu Hoài Tự nhạt, khiêm tốn :  

 

"Cảm tạ nàng khen ngợi. Đúng là trẫm không tệ, nàng cũng không kém."  

 

Hắn dùng một ánh mắt vừa trấn an vừa khích lệ ta.  

 

"……" 

 

12

 

Hai con cá chép đỏ cứ thế ở lại trong cung Phượng Thê.  

 

Chu Hoài Tự vẫn hầu như mỗi tối đều đến đây ngủ.  

 

Trước khi ngủ, chúng ta dựa vào nhau, hoặc là cho cá ăn, hoặc là trêu chúng.  

 

Cũng không hoàn toàn chỉ chăm chăm hai con cá chép đó.  

 

Đôi khi mỗi người một việc.  

 

Hắn mang tấu chương tới, thắp đèn lên đọc thêm một chút.  

 

Ta thì ở góc khác trong phòng chép tranh thư pháp danh gia, hoặc tự mình đánh cờ với chính mình.  

 

Những đêm đông lạnh giá, chúng ta còn bắc lò bùn, hâm một bình rượu.  

 

Vừa uống rượu sưởi ấm, vừa trò chuyện vu vơ.  

 

Bất kể là gì, chỉ cần cùng nhau, đều cảm thấy tốt đẹp.  

 

Bên ngoài gió rét gào thét, mây đen giăng kín.  

 

Trong phòng ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp, khiến tất cả đều trở nên dịu dàng.  

 

Trong những ngày tháng ấy, hệ thống vẫn kiên trì dạy ta các kỹ năng nũng.  

 

Ta cũng cố gắng học.  

 

Nhưng từ biểu cảm muốn lại thôi của Chu Hoài Tự, có vẻ hiệu quả không mấy khả quan.  

 

*

 

Cho đến một hôm, trời trong nắng đẹp.  

 

Ta đang đọc cổ thư, gặp hai chữ khó mà thực sự không nhận ra, bèn nghĩ đến hỏi Chu Hoài Tự.  

 

Khi đó, hắn cũng không có việc gì, đang thử dùng cây nỏ Gia Cát vừa cải tiến trong sân.  

 

Ta mang sách đi đến, hắn liền đặt nỏ xuống, ngồi lên ghế đá.  

 

Hắn xúi giục ta ngồi lên đùi hắn, tiện thể lau mồ hôi giúp.  

 

Ta cũng ngồi xuống, cũng lau rồi.  

 

Hành vẫn chưa tự nhiên lắm, cảm giác xấu hổ đã vơi đi rất nhiều.  

 

Chu Hoài Tự không biểu cảm mà ta, có vẻ như nhịn hết nổi.  

 

"Đừng có như nữa không? Ban ngày ban mặt đấy."  

 

Ta nghĩ, hắn chắc là cảm thấy không hợp lễ nghi.  

 

Nhưng còn chưa kịp cảm thấy thất bại, liền nghe thấy hắn nghiêm túc :  

 

"Trẫm là người có nguyên tắc, tuyệt đối không—"  

 

"—ở nơi quang minh chính đại mà—"  

 

"—ưm."  

 

Ta lập tức bịt miệng hắn lại.  

 

Chu Hoài Tự! Hắn đang đứng ở đầu nguồn sông mà ta, mà lại nghĩ ta bẩn thế sao?! 

 

13

 

Sát Tết, lại có một trận tuyết rơi.  

 

Tuyết lất phất suốt hai ngày, rồi đêm Giao thừa cũng đến.  

 

Trong cung tổ chức yến tiệc đoàn viên.  

 

  *

 

Ban ngày, gió bấc rít gào, cuốn theo những bông tuyết dày đặc, cành mai bị bẻ gãy, mặt đất thì bùn lầy, ẩm ướt.  

 

Đến tối, tuyết ngừng, mây tan, khắp nơi một màu trắng xóa, phản chiếu ánh đèn cung đình, lại lộ ra vài phần tĩnh lặng, an nhiên.  

 

Trong cung đã quét sạch tuyết đọng, treo lên đèn lồng đỏ, người đến người đi, không khí Tết ngập tràn.  

 

Trời càng khuya, yến tiệc cũng bắt đầu.  

 

Món ngon nóng hổi, rượu quý lâu năm, bày đầy trên bàn.  

 

Tiếng tơ đàn trầm bổng, khách khứa đông đủ, trâm ngọc lay , tà áo thướt tha chạm đất.  

 

Tiếng trò chuyện, tiếng chén ngọc chạm nhau thanh thúy, khiến đêm tĩnh mịch này trở nên tưng bừng rộn rã.  

 

Ai nấy đều cao hứng, hiếm khi cởi mở, trong tiệc có người ngâm thơ đối câu, có người chuyện trò tán gẫu, mỗi người một kiểu náo nhiệt.  

 

Chu Hoài Tự cũng uống thêm vài chén, sắc mặt thoáng hồng, ánh mắt hơi lười biếng.  

 

Ta lén lút định đổi chén rượu của hắn thành tách trà, lại bị phát hiện.  

 

Hắn ta chằm chằm, ánh mắt mang theo ý , như muốn hỏi: "Nàng đang gì đấy?"  

 

Ta mở to mắt, ra vẻ vô tội đáp lại ánh của hắn.  

 

Hắn khẽ , không rõ ý tứ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn cầm tách trà lên uống, không uống rượu nữa. 

 

14

 

Rượu no cơm đủ, ta cảm thấy hơi bức bối nên định ra ngoài hóng gió một chút.  

 

Vừa mới đứng dậy, liền có một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy hai ngón tay ta.  

 

Ta cúi đầu xuống.  

 

Là Tạ Cẩm Linh, con của Văn Đức Trưởng Công Chúa.  

 

Văn Đức Trưởng Công Chúa là tỷ tỷ của Chu Hoài Tự, cũng là con ruột của Thái hậu, từ trước đến nay quan hệ giữa hai huynh muội vô cùng tốt.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...