Sau Khi Ràng Buộc [...] – Chương 13

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn mềm nhũn, như thể lớp bông mềm mại nhất đang lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo trong tim hắn.  

 

Hắn nhớ lại, không lâu trước đây, nàng từng ngồi một mình bên hồ, chống cằm, ánh mắt tha thiết mấy con cá chép béo tròn dưới nước, khẽ thở dài:  

 

"Thật mong như chúng nó, chẳng có phiền muộn gì cả."  

 

Một lát sau, nàng lại thì thầm:  

 

"Ta không ghét nơi này, nơi này khiến ta cảm thấy…"  

 

Nàng nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc :  

 

"…Tốt hơn so với Thư gia."  

 

Nàng còn nhiều điều khác nữa, đều là những câu rời rạc, nghĩ gì nấy.  

 

Cá chép nghe không hiểu, chỉ biết phun bong bóng nước.  

 

Nhưng hắn nghe hiểu.  

 

Nàng ngồi đó bao lâu, hắn đứng cách đó không xa, nàng bấy lâu.  

 

Hoàng hậu của hắn, thực ra rất đơn.  

 

 3  

 

Kể từ ngày hôm đó, Thư Ngọc thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn một chút.  

 

Nhưng đợi đến khi hắn đáp lại, nàng lại đờ người, hoàn toàn không biết nên tiếp tục thế nào.  

 

Ban đầu, Chu Hoài Tự còn nghĩ rằng có cao nhân nào đó đang chỉ điểm nàng.  

 

Nhưng quan sát mấy ngày, nàng chẳng có ai để tâm sự, thì gì có cao nhân nào đây?  

 

Hắn đành bỏ cuộc.  

 

Và âm thầm cảm khái: "Cuộc sống thế này cũng tốt rồi."  

 

Từ ngày đại hôn đến nay đã hơn một năm, thời gian như tấm lụa là thượng hạng trượt qua kẽ tay, chẳng thể nhớ rõ đã tâm từ khoảnh khắc nào.  

 

Chỉ là bỗng có một ngày, hồi tưởng lại, hắn chợt cảm thấy nực vì trước đây từng nghĩ rằng ai hoàng hậu cũng giống nhau.  

 

Làm sao mà giống nhau chứ?  

 

Rõ ràng là khác biệt rất nhiều.  

 

Chỉ có nàng, mới mang đến cho hắn cảm giác bình yên và hạnh phúc.  

 

Chỉ có nàng, khiến hắn muốn ở bên mãi mãi.

 

[Phiên ngoại 2: Hệ thống]  

 

Chu Thừa Hi là vị công chúa đầu tiên trong cung, cũng là công chúa duy nhất.  

 

Từ nhỏ, nàng đã ham học, thông minh, lanh lợi, từ trên xuống dưới trong hoàng cung không ai là không thích nàng.  

 

Nói nàng vạn người sủng ái cũng không quá lời.  

 

Năm lên sáu tuổi, một ngày nọ, nàng vì muốn bắt cá chép cho mẫu hậu, không cẩn thận rơi xuống hồ.  

 

May mà xung quanh toàn là thị vệ, rất nhanh đã vớt nàng lên.  

 

Nàng phun ra một ngụm nước, sau đó nằm yên bất , trông có vẻ như bị dọa sợ.  

 

Mẫu hậu vội vàng chạy đến, ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ về, không ngừng gọi tên nàng.  

 

Nhưng thực ra, nàng không hề bị dọa, mà là…  

 

Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng lạ lùng.  

 

"Đinh——Xin chào ký chủ thân , ta là Hệ thống Bồi dưỡng Nữ hoàng 888."  

 

"Ngươi có muốn đứng trên đỉnh cao thế giới không?"  

 

"Ngươi có muốn trải nghiệm cảm giác quyền lực trong tay, thiên hạ thuộc về ta không?"  

 

 "Ngươi có muốn uy chấn thiên hạ, lưu danh sử sách không?"  

 

 "Hãy liên kết với ta đi! Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, ta sẽ lập tức phò tá ngươi lên Nữ hoàng! Mục tiêu của chúng ta là——trở thành nữ vương vĩ đại!"  

 

Chu Thừa Hi mẫu hậu ôm trong lòng, nhẹ giọng :  

 

"888? Mẫu hậu ta từng nhắc đến, người cũng có một người tên 888 đấy."  

 

888: "Đúng rồi! Chính là ta! Nhưng ta đã nâng cấp rồi! Giờ ta không còn là hệ thống nữa, mà là Hệ thống Bồi dưỡng Nữ hoàng đó (^▽^)!"  

 

Lúc bấy giờ, đang giữa mùa hạ, lá chuối xanh mướt, hoa hồng tỏa hương.  

 

Trong khu vườn rực rỡ, một lớn một nhỏ bước chậm rãi qua hành lang đầy hoa.  

 

Cô bé níu lấy mẫu thân, ghé tai thì thầm.  

 

“nương, con có một người , tên là 888."  

 

"Vậy sao? Thật may mắn nhỉ, phải biết trân trọng người này nhé."  

 

"Dạ!"  

 

—Hoàn—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...