[Hay, hay, hay lắm, chồng cũ, đương nhiệm, đại chiến hết sức căng thẳng!]
Bình luận rầm rộ bay lên, mặt Kiều Ngữ Tâm càng đỏ ửng hơn.
Ngay lúc có máy quay chiếu đến, ta ngẩng đầu, gỡ tóc dính trên áo Quý Giác Trầm xuống.
"Ảnh đế Quý, trên áo dính tóc này."
Cười dịu dàng, lại có chút nhí nhảnh, đốn tim vô số người.
[Trời ơi, tôi không nhầm chứ, tóc dài đúng không!!! Là tóc dài do em quốc dân để lại đúng chứ!!!]
[Thật ái muội, tôi sắp ngất luôn, thật xin lỗi chồng cũ não đương, lần này tôi muốn đu Quý Kiều!]
[Đường sáng loáng quá, CP tôi thích sắp real rồi.]
Tóc dài à… Tôi chợt có linh cảm, ngẩng đầu lỗ tai đang đỏ bừng của Quý Giác Trầm.
Không đúng, ai chỉ có con mới rụng tóc dài chứ…
Em trai thúi ở nhà không phải cũng tóc dài ngang vai đấy thôi.
Lại tập trung kỹ.
Vết nho nhỏ trên vành tai kia, không phải dấu răng thì là gì.
Trong giây lát, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Mặt tôi cũng đỏ lên, không phát hiện đôi mắt càng lúc càng trầm xuống của Giang Ngôn.
Chương trình ghi hình trên phim trường, cho nên tối tôi về khách sạn nghỉ.
Bỗng có một người đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau.
Tôi lạnh, xoay người túm ngược tay đối phương, đè đối phương lên tường.
"Aaaa!!! Đánh!!!! “
"Dám đi theo tôi, đi theo tôi coi như đụng phải tường gạch rồi!!!"
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát không đến ba giây.
Tội phạm đội mũ lưỡi trai, không hề có chút ý định phản kháng nào, giống như đã quen bị đối xử như .
Trong không khí tràn ngập mùi rượu vang nhàn nhạt.
Một giây sau, giọng vạn phần oan ức của người đàn ông vang lên trong không khí.
"Vợ ơi.”
"Đánh nhẹ chút, xước da rồi, đau quá, ngày mai còn phải lên sóng nữa..."
Dưới vàng mũ tối om, đôi mắt ướt át của Giang Ngôn càng lộ ra vẻ mê người.
Giang Ngôn không biết uống rượu.
Lúc kết hôn, hắn chỉ một giọt đã say, say là không chịu nổi, không còn tí lạnh lùng thanh cao nào, chỉ giống như mèo con thuần dưỡng, dính người đến đòi mạng.
"Sao em lại đỏ mặt với họ Quý thế… Hắn tặng em găng tay quyền , tôi cũng có thể tặng cho bản thân bao cát cho em mà!.. Tôi cao hơn họ Quý kia, cơ bắp hơn, đẹp trai hơn.”
“Em đỏ mặt với tôi, để ý tôi chút đi không?”
Lông mi Giang Ngôn run lên, tuy bị tôi đánh mấy cái, hắn vẫn ôm chặt tôi không buông.
"Nếu giờ em đã hạnh phúc rồi, tôi và con về quê chăn trâu …”
"Hứa Dư, em là đồ tồi, trên thế giới nào có chuyện tốt như !"
Tôi chưa bao giờ thấy hắn khóc trước mặt tôi, cũng không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ giữa Quý Giác Trầm và em trai Hứa Thừa của tôi.
Dù sao, trong ấn tượng của tôi, hắn luôn không thể chấp nhận kiểu này.
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng dưới sự luống cuống và bất đắc dĩ, chỉ thu gọn thành một câu.
"Giang Ngôn, đang gì thế? Chúng ta ly hôn rồi..."
"Em đừng thế mà, vợ ơi."
Có giọt nước ấm nóng, hơi mằn mặn rơi xuống mặt của tôi, giọng người đàn ông gần như nghẹn ngào.
"Tuy đã ly hôn, cũng không phải tôi không còn em."
Bạn thấy sao?