Sau Khi Phản Bội [...] – Chương 7

Ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại:

"Phu quân, sau khi ngươi đày ta vào lãnh cung, ta đã tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, chỉ cảm thấy những năm qua, ta quá có lỗi với ngươi."

Đàm Tam Khuyết như thể sắp rơi nước mắt, vỗ mạnh vào tay ta: "Vậy ngươi chạy cái gì mà chạy?"

Ta nghiêm túc : "Ta muốn chia sẻ ưu phiền với phu quân."

"Hả?"

"Hôm đó phu quân bản thân rất vất vả, ta suy đi nghĩ lại, chẳng phải vì thiên hạ chưa định sao? Nếu thiên hạ thống nhất, phu quân sẽ ngồi trên đại điện, không phải đi chinh khắp nơi, mệt mỏi bôn ba. . ."

Ta vừa , vừa âu yếm vuốt ve mai tóc hắn ta:

"Xem này, phu quân lo việc nước, đã có tóc bạc rồi, không biết tiện tỳ Tống Bảo Bình kia hầu hạ kiểu gì, để phu quân của ta tiều tụy như , hức. . ."

Ta vừa khóc, vừa mắng nhiếc Tống Bảo Bình là đồ vô dụng.

Đàm Tam Khuyết thở dài, âu yếm ôm lấy ta:

"Vẫn là phu nhân dịu dàng chu đáo, luôn quan tâm tới trẫm, hay là phu nhân. . ."

Ngay khi ta cảm nhận rằng hắn ta sắp khuyên ta quay về, lập tức đứng bật dậy:

"Chư vị, các ngươi đều là cánh tay đắc lực của bệ hạ, không nghĩ cách chia sẻ ưu phiền cho bệ hạ, ngược lại để bệ hạ điều đại binh lội ngược dòng sông, như là sao?"

Tất cả các tướng sĩ có mặt đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Bọn họ khởi binh tấn công ta.

Nhưng ta là chủ mẫu đương gia của bọn họ đấy!

"Phu nhân là sao?" Đàm Tam Khuyết hỏi.

"Thiên hạ vẫn chưa bình định, phía Bắc có Yến Vân, phía Tây có Thục Xuyên. Ta chiếm lĩnh Kinh Châu, thu phục Thục Xuyên thay phu quân. Phu quân dẫn binh Bắc , công Đại Liêu, thì thiên hạ có thể bình định rồi."

Bình thường Đàm Tam Khuyết không có gì để với ta, nếu bàn luận về đại thế thiên hạ, vẫn sẽ sẵn lòng nghe ta.

Hai chúng ta vừa ăn uống, vừa bàn luận chính sự, cuối cùng ta thuyết phục hắn ta, để ta ở lại Kinh Châu.

"Nếu ngươi cử người khác đến nơi này, đánh chiếm Kinh Châu và Thục Xuyên, e rằng bọn họ sẽ nổi loạn -" Ta có thâm ý vỗ nhẹ tay hắn ta: "Bao nhiêu năm nay, ngươi không dám phân quyền Kinh Châu, chẳng phải vì sợ điều này sao. Nhưng ta là phu nhân của ngươi, ta chỉ là một nữ nhân, Tam lang, ngươi nghĩ xem có phải không."

Đàm Tam Khuyết gật đầu tán thành: "Đại tướng dưới tay ngươi chỉ có một mình Vệ Phong, lẽ nào hắn ta thật sự lợi đến mức có thể gặm nổi khúc xương cứng Thục Xuyên ư?"

Ta vẻ mặt khó xử: "Theo hình hiện tại, quả thật khá khó khăn. Nhưng nếu cho hắn ta thêm mười vạn binh mã, ta nghĩ, tương lai có thể hy vọng!"

Đàm Tam Khuyết cảnh giác : "Nếu hắn ta thật sự là một tướng tài hiếm có như ngươi , ngươi có kiềm chế hắn ta không?"

Ta lén Vệ Phong đang đứng sau lưng:

"Vệ Phong năm nay mới mười chín tuổi, tuy dũng mãnh ngoài đánh trận ra, hắn chỉ là một chàng thiếu niên chẳng biết gì cả."

"Nếu phu quân không yên tâm, có thể ban chiếu phong hắn Thượng tướng, phong Vạn Hộ Hầu, dùng bổng lộc hậu hĩnh để lung lạc hắn."

"Lại cho ta thêm hai viên mãnh tướng, như , ở Kinh Châu ta sẽ có người kiềm chế hắn."

Đàm Tam Khuyết "ừ" một tiếng: "Cứng mềm đều có, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Vệ Phong dù có đánh hạ Thục Xuyên, cũng không đáng lo ngại. Quả nhiên, có phu nhân ở bên, trẫm như hổ mọc thêm cánh."

Ta lặng lẽ uống rượu, lén Vệ Phong qua ống tay áo: Xem đi! Bá Ước! Ta đã xin cho ngươi chức Vạn Hộ Hầu, Thượng Tướng quân, ngươi thăng quan phát tài rồi!

Trong mắt Vệ Phong ánh lên nụ , lập tức trở lại dáng vẻ như pho tượng binh mã, ôm kiếm mà đứng thẳng.

Ta dùng bữa với Đàm Tam Khuyết xong, hắn ta nắm tay ta bước ra khỏi doanh trại, lén bóp eo ta: "Đã bàn xong chuyện chính, có phải nên sinh cho trẫm một nhi tử rồi không, hửm?"

Ta nổi da gà, nghiến răng ken két.

Ta tính toán cẩn thận như , chẳng phải chỉ là để không phải ngủ với tên nam nhân chó má này sao, vì nghiêm mặt :

"Thiên hạ chưa định, sao có hơi sức lo chuyện nhà! Ta phải dẫn binh về Kinh Châu, ngươi phải ngàn dặm tập kích Liêu quốc, Tam lang, chúng ta đâu có thời gian để đương nam nữ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...