"Lưu Ninh Hoan! Ngươi dám! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi đâu! Buông ta ra! Cứu giá-"
Thị vệ rút đao, ta liếc họ:
"Bổn cung đang ở đây, các ngươi định cứu giá ai? Ta muốn xem hôm nay ai dám phạm thượng loạn!"
Bọn họ nhau, lặng lẽ tra đao vào vỏ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hét chói tai của Tống Bảo Bình: "A a a a a a a a!"
Ta khắc hai chữ "tiện nhân" lên gương mặt xinh đẹp của nàng ta, một chữ bên trái một chữ bên phải, sau đó ném thiếu nữ đầy mặt là máu, toàn thân mềm nhũn, hạ thân tanh hôi xuống đất.
Ta ngắm nghía cây trâm dưới ánh nắng:
"Khi ta mười tám tuổi, là nữ nhân đẹp nhất Trường An, tiên đế coi ta như viên ngọc quý trên tay, ban cho ta trâm phượng này."
"Sau đó, tiền triều sụp đổ, thiên hạ chỉ biết Đàm Tam Khuyết một mình một ngựa, hộ tống ta ra khỏi Trường An. Thực ra đêm đó, trên lưng ngựa ta đã hơn năm mươi tên truy binh, thoát thân vẹn toàn."
"Trong mười năm qua, ta có bảy năm dẫn binh giặc ngoài chiến trường. Còn ngươi, ngươi đã từng một con gà nào chưa? Đúng là một tiểu mỹ nhân chỉ biết nhảm."
Ta lau sạch máu trên trâm, bôi lên môi, mỉm quyến rũ với nàng ta.
"Máu của ngươi, quả thật là thứ son đẹp nhất trên đời."
4
Ta Tống Bảo Bình bị thương, Đàm Tam Khuyết xông đến hỏi tội ta:
"Nàng ấy chỉ mới phạm ngươi vài câu, ngươi lại rạch mặt nàng ấy! Tâm địa ngươi sao lại độc ác đến thế! Ngươi hủy hoại khuôn mặt nàng ấy, ngươi bảo sau này nàng ấy biết mặt người khác thế nào đây? !"
Ta chỉ chăm đánh đàn: "Ta bị một cơ thiếp của ngươi ngấp nghé trâm phượng, sau này ta phải mặt người khác thế nào?"
Đàm Tam Khuyết tức giận đi qua đi lại:
"Ninh Hoan, ngươi thay đổi rồi, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như ? Trước đây, chúng ta hòa hợp đồng lòng, kính trọng lẫn nhau, hạnh phúc biết bao!"
"Nhưng sau khi hai hài tử của chúng ta mất sớm, ngươi ngày ngày khóc lóc, trong mắt chỉ có nữ nhi, không còn ta nữa; ta vất vả lắm mới tìm tri kỷ hầu hạ mình, ngươi lại tàn bạo như , ngươi cũng không nghĩ xem, nàng ấy cũng chỉ là một tiểu nương mà thôi!"
"Ngươi xót thương tiểu nương khác, lại không nhớ rằng, hôm nay là ngày giỗ của Tiểu Giản nhà chúng ta. À, đương nhiên ngươi sẽ không nhớ, bởi vì sau khi nữ nhi sinh ra, ngươi chinh chiến bên ngoài, chỉ gặp nó có hai lần."
"Đương nhiên ngươi cũng không còn hòa hợp đồng lòng với ta nữa. Hai chúng ta, càng ngày càng ít chuyện, thư từ chỉ toàn chuyện quân kỷ chính sự."
Hắn ta im lặng hồi lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta:
"Nữ nhi mất sớm, đương nhiên ta cũng đau lòng, chúng ta không thể chìm đắm trong quá khứ mãi . Ninh Hoan, ta sẽ cho ngươi một đứa con mới."
Ta lạnh lùng hắn ta: "Khi sinh Tiểu Giản, ta đã suýt chết."
Hắn ta rất thoải mái: "Đó chỉ là cờ thôi, không phải lần nào cũng xui xẻo như , ta đã mời danh y đến để điều dưỡng thân thể cho ngươi, đảm bảo lần này sẽ sinh nhi tử. Hơn nữa, nếu ngươi không có con, sao ta có thể ban cho ngươi vị trí Trung cung?"
Ta mệt mỏi đáp: "Hiện giờ, ta không còn hứng thú với ngôi vị Hoàng hậu nữa."
Hắn ta sững người một chút, sau đó vui vẻ:
"Nếu ngươi có thể nghĩ thông rồi, thế cần gì phải giận dỗi với Bảo Bình nữa chứ. Chúng ta là phu thê từ thuở thiếu thời, đồng hành mười năm, có hay không có ấn phượng kia, cũng không ảnh hưởng đến nghĩa của chúng ta. Dù sau này hậu cung có ba ngàn người, ngươi vẫn mãi là Nguyên phi của ta."
Tiếng đàn đứt đoạn.
Ta cây hoa hạnh đầy cành, nhớ về năm xưa.
Gió xuân mười dặm, thiên đô Chu Tước.
Đàm Tam Khuyết cưỡi ngựa trắng, cầm thương bạc, người như mãnh hổ, ngựa như rồng bay.
"Các ngươi muốn tổn thương nàng dù chỉ một chút, phải bước qua xác ta trước!"
Ta câu thề ước đó, ta khí phách bừng bừng của chàng thiếu niên ấy, ta khoảnh khắc chúng ta kề vai sát cánh, phóng ngựa qua sông.
Nhưng mười năm trôi qua, hắn ta đã thay đổi.
Bạn thấy sao?