Các vị ngồi đây, khi phòng hoa chúc đều đã thề non hẹn biển một đời một kiếp một đôi lứa, sao lại quay đầu đi nạp tam thê tứ thiếp mà không thấy xấu hổ. Lẽ nào lời thề với nữ tử thì không cần phải tuân thủ nữa sao?
Trong mắt ta, thê tử là người thân thiết nhất mà còn thất hứa, thì còn gì đến trung thành tiết liệt? Tam thê tứ thiếp thực sự không phải là việc đại trượng phu nên ."
Những lời này truyền đến tai Lưu Ninh Hoan: "Nói hay lắm!"
Lập tức hạ chỉ cho nam nhân toàn thiên hạ giải tán cơ thiếp, chỉ cưới một người.
Chính thất của Hình bộ Thượng thư chạy đến trước mặt Lưu Ninh Hoan, vội vàng không : "Hoàng thượng, thần phụ không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi. Nếu lão gia không nạp thiếp sinh con, đến khi ông ấy qua đời, thần phụ và ba nữ nhi sẽ phải uống gió Tây Bắc mất. Chúng thần là nữ tử không thể kế thừa sản nghiệp gia đình !"
"Nói nhăng cuội." Lưu Ninh Hoan .
Nàng lập tức hạ thêm một đạo chỉ dụ, chia nữ tử thiên hạ thành tại thất nữ, xuất giá nữ, quy ninh nữ.
Tóm lại, đều có thể kế thừa gia nghiệp.
10
Từ mỗ ở Đông thành: "Vệ Bá Ước chỉ là sợ thê tử. Không ngờ hắn một đời chinh chiến, không ngờ lại là kẻ sợ thê tử."
Vương Phu: "Nói như thể ngươi không sợ thê tử của ta ."
11
Ngày hôm sau, Lưu Ninh Hoan triệu Từ mỗ vào điện.
Lưu Ninh Hoan: "Nghe ngươi không sợ ta?"
Từ mỗ run rẩy cả hai chân.
12
Từ mỗ sau khi trở về : "Không ngờ Vệ Tướng quân một đời chinh chiến, lại đi thổi gió bên gối."
Lưu Ninh Hoan: "Hắn không có!"
13
Có quan viên : "Vị trí Vương Phu tuy tôn quý, ta không muốn hầu hạ Hoàng thượng."
Vương Phu: "Sao thế, ta đã chết rồi sao? Thê tử của ta cần ngươi nuôi à?"
Lại có người : "Ta nhớ Hoàng thượng lớn hơn Vệ Tướng quân vài tuổi."
Vương Phu: "Thê tử nhà ta mỹ mạo, phu nhân của các ngươi dù ở tuổi đôi mươi tươi trẻ cũng không bằng."
Có một quan viên cưới mỹ nữ, cố ý đến hỏi Vương Phu: "Thê tử ta có đẹp không?"
Vương Phu: "Thê tử của ta là thiên tử, phu nhân của ngươi chức quan gì?"
Lưu Ninh Hoan nghe xong ha hả, và nhờ người biên tập thành sách, thường đặt đầu giường để đọc. Thế nhân cho rằng Vương Phu ít , một đòn đã hạ gục đối thủ.
14
Khi Vương Phu Đông chinh, từng có thuyết khách yết kiến: "Binh mã thiên hạ đều trong tay tướng quân, sao không tự lập?"
Vương Phu : "Hành quân đánh trận dễ lắm, xử lý nội chính mới khó."
Thuyết khách : "Tướng quân quá khiêm tốn rồi, hành quân đánh trận sao có thể dễ dàng. . ."
Vương Phu : "Ta đánh thiên hạ hay ngươi đánh thiên hạ?"
Lưu Ninh Hoan nghe xong ha hả: "Trẫm thích nhất là khi họ không ưa Bá Ước lại không gì hắn."
15
Khi Vương Phu mới vào cung, Ngũ Lăng thiếu niên tranh nhau bắt chước cách hắn hầu hạ thiên tử.
Một thiếu niên hỏi: "Xin hỏi Đại tướng quân, năm xưa ngài không mua nhà cửa, có phải vì thiên hạ chưa định nên chẳng cần gia đình không?"
Vương Phu đáp: "Không, là vì ta muốn đi ở rể."
Thiếu niên ngạc nhiên: "Nhưng khi đó Hiến Vương vẫn còn sống mà?"
Vương Phu: "Nên ta mới khởi binh hắn ta."
Từ đó, các thanh niên tài tuấn ở kinh đô không dám thẳng vào mặt thiên tử, đi vào Chiêu Dương điện cũng phải đi thành nhóm, sợ bị Vương Phu hiểu lầm.
16
Ở Biện Kinh có một người nghèo khó không cưới nổi thê, viết thư hỏi mượn tiền Vương Phu.
Vương Phu hồi âm: "Khuyên ngươi nên đi ở rể. Mỗi tháng thê tử của ta cho ta hai ngàn thạch."
Rồi không cho mượn một đồng nào.
17
Khi Vương Phu bình định Trung Nguyên trở về, vui mừng khôn xiết, ôm chặt Lưu Ninh Hoan xoay một vòng.
Lưu Ninh Hoan kinh hãi: "Trẫm là thiên tử!"
Vương Phu: Xoay thêm một vòng nữa.
18
Cả đời Vương Phu phóng khoáng, hòa nhã với mọi người.
Chỉ riêng với Hiến Vương là hắn luôn thấy canh cánh trong lòng.
Khi Hiến Vương chết, Vương Phu lý sự tranh luận, đè bẹp văn võ cả triều, giành lấy việc lo tang sự cho hắn ta.
Sau đó dựa theo lễ chế triều trước, tìm một nghi thức đơn giản nhất tham khảo, rồi còn cắt giảm đi một nửa.
Bạn thấy sao?