Tôi vẫn từ chối ấy.
“Thương Tái Ngôn, những chuyện đã qua, đã là dĩ vãng, em không còn tâm trạng như lúc đó nữa.
“Hơn nữa, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Nếu thực sự em.”
Tôi thẳng vào mắt .
“Thì nên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời em.”
Tôi không nghĩ mình đã lời quá đáng.
Nhưng gương mặt Thương Tái Ngôn lập tức trắng bệch, bối rối và lúng túng như một con chó bị bỏ rơi.
Tối đó, tôi mãi không thể ngủ .
Những vết sẹo trên cổ tay của Thương Tái Ngôn cứ mãi không thể biến mất khỏi tâm trí tôi.
Tôi đã lừa Thương Tái Ngôn, cũng lừa chính mình.
Chuyện quá khứ có thể hoàn toàn cho qua đi sao?
Thực ra khi ấy không xuất hiện cũng tốt, chỉ là ngày qua ngày chồng chất từng khối trong lòng tạo thành một căn phòng.
Nhưng khi ấy xuất hiện, căn phòng ấy đột nhiên sụp đổ ầm ầm.
Nhưng không sao, tôi không chỉ miệng lưỡi cứng rắn mà lòng dạ cũng tàn nhẫn.
Tôi nhắn tin cho Lận Ý, rằng công việc tương lai là sẽ đi nghiên cứu ở tỉnh ngoài, xem có thể mở rộng thêm chi nhánh không.
Cậu ta trả lời một tin nhắn OK.
Bạn thấy sao?