Khi trở lại khu dân cư, tôi gặp lại Thương Tái Ngôn.
Anh co chân ngồi trước cửa nhà tôi, ánh mắt trống rỗng.
Chỉ khi thấy tôi, ánh mắt đó mới có chút tia sáng.
“Em về rồi.”
Tôi không gì mà nắm lấy cổ tay , kéo chuỗi hạt Phật chồng chất xuống…
Khu vực bị che phủ đó, quả thực đầy rẫy những vết sẹo quanh co ghê rợn.
Thương Tái Ngôn cố gắng giấu tay vào tay áo.
Trái tim tôi hoàn toàn trùng xuống.
Một cơn giận dữ không tên khiến tôi giơ tay lên, tát một cái đau điếng.
“Thương Tái Ngôn, bị điên à?”
Thương Tái Ngôn bị tát nghiêng đầu về phía sau, không gì, thay vào đó lại nắm lấy bàn tay của tôi, nhẹ nhàng đặt nó bên má mình.
“Anh tưởng em sẽ không bao giờ quay lại.”
Nửa mặt sưng lên, vẫn cố gắng giữ chặt bàn tay tôi, chà nhẹ bên trong.
“Giang Chu, trước đây là sai, từ giờ trở đi, em có thể đừng rời bỏ …”
Tôi đứng trước mặt , lạnh lùng một hồi lâu.
“Thương Tái Ngôn.”
Tôi .
“Tôi không quan tâm đến bất kỳ lý do nào của .”
“Và, tôi đã có trai, đã gặp ấy rồi.”
Nói xong, tôi từ từ rút tay mình về.
Thương Tái Ngôn vẫn cứ siết chặt không buông…
Chúng tôi nhau một lúc, sau đó một giọt nước mắt bỗng nhiên lăn dài từ mắt ấy xuống.
Thương Tái Ngôn khóc.
Anh ấy vẫn không buông tay, ánh mắt như đã hoàn toàn sụp đổ.
“Giả sử…”
Thương Tái Ngôn khó khăn ra vẫn rất kiên quyết.
“Dù thế nào đi nữa, vẫn muốn ở bên em, dù chỉ có thể người của em đi chăng nữa?”
Bạn thấy sao?