Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Thương Tái Ngôn đã đi rồi.
Tôi lại không tự chủ mà xem trang mạng xã hội của Chu Cẩm, quả nhiên ta đã đăng một bài viết mới.
Chu Cẩm đang thử váy cưới.
Ở góc phía sau bức ảnh, có bóng lưng của một người đàn ông.
Bờ vai rộng và mạnh mẽ, eo thon gọn, và đôi chân dài thẳng.
Đó là Thương Tái Ngôn.
Không chỉ mình tôi nhận ra điều này.
Một người cùng trường cấp ba đã để lại bình luận.
“Ồ, rể không phải là Thương Tái Ngôn, hot boy của trường chúng ta ngày xưa chứ?”
Chu Cẩm trả lời bằng một biểu tượng khúc khích che miệng.
Những cũ dưới đó bắt đầu nhảy vào bình luận.
“Chúc mừng hai nhé, từ áo đồng phục đến váy cưới.”
“Quả nhiên cuối cùng nam thần cũng sẽ đến với nữ thần.”
…..
Khi tôi đang chăm vào điện thoại, một tin nhắn từ Thương Tái Ngôn bất ngờ xuất hiện ở đầu màn hình.
“Em đã dậy chưa? Cháo ở trong nồi, nhớ ăn nhé.”
Tôi bỏ điện thoại xuống và thấy trong bếp thật sự có nồi cháo đỏ mà Thương Tái Ngôn đã nấu.
Món ăn của Thương Tái Ngôn nấu khó mà diễn tả bằng lời, chỉ có nấu cháo là khá ngon.
Cuối cùng tôi cũng ăn cháo.
Dù có oan ức thế nào, thì tuyệt đối không thể để bụng đói.
Bạn thấy sao?