Tôi thực sự chuẩn bị đi rồi.
Không chỉ là chia tay, tôi còn chuẩn bị rời khỏi thành phố A để tới Thượng Hải phát triển.
Tôi liên hệ với một người chuyên mua lại đồ xa xỉ, rồi bán đi tất cả những thứ Thương Tái Ngôn đã tặng cho tôi.
“Chiếc nhẫn này mới thế, cũng bán à?”
Người thu mua hỏi.
Tôi gật đầu.
Sau một tuần nộp hồ sơ xin việc như điên, tôi đã nhận vài lời mời phỏng vấn.
Chơi trò thế thân với Thương Tái Ngôn vài năm, tôi đã mệt rồi.
Hơn nữa, trong quan điểm của tôi, giành giật đàn ông là chuyện tầm thường nhất trong cuộc sống.
Cuộc đời rất ngắn, tôi còn rất nhiều việc quan trọng hơn phải .
Vì , tôi đã nghỉ việc ở thành phố A, mua vé máy bay đến Thượng Hải và bắt đầu lại từ đầu.
Tuy nhiên, tôi đã giấu Thương Tái Ngôn suốt quá trình những việc này.
Và cho đến khi tôi xử lý xong mọi thứ, Thương Tái Ngôn cuối cùng cũng tìm lại điện thoại của mình và gọi lại cho tôi, hỏi.
“Có chuyện gì ?”
“Hôm nay có rảnh không?”
Tôi hỏi .
“Em có chuyện muốn với .”
Thương Tái Ngôn .
“Anh cũng có chuyện muốn với em.”
Tôi nghĩ, có lẽ ấy cũng muốn rõ mọi chuyện với tôi.
Giọng của Thương Tái Ngôn dường như rất thoải mái, thậm chí còn có tiếng .
“Vậy tối nay ở nhà chờ , đừng đi lung tung.”
Cuối cùng, chúng tôi hẹn gặp nhau lúc năm giờ tối ở căn hộ giá rẻ.
Vé máy bay của tôi đặt là lúc mười giờ tối, khi đồng hồ đã chỉ bảy giờ, Thương Tái Ngôn vẫn chưa đến.
Tôi gọi điện cho ấy, không ai nghe máy.
Tôi mở trang cá nhân của Chu Cẩm, và quả nhiên, ta đăng một bức ảnh.
Trong ảnh, Chu Cẩm đang thổi nến trên chiếc bánh kem.
Thương Tái Ngôn ngồi bên cạnh ta, cúi đầu chiếc bánh, vẻ mặt dường như đang mơ màng.
Trong lúc tôi chuẩn bị rời đi, ấy vẫn chọn ở bên cạnh Chu Cẩm.
Tôi không chờ đợi nữa, mà đẩy vali, bước về phía sân bay.
Điểm đến trên vé máy bay của tôi là Thượng Hải.
Nhưng điểm đến cuối cùng của tôi, tuyệt đối không chỉ có Thương Tái Ngôn.
Bạn thấy sao?