Tôi Thương Tái Ngôn một lúc.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bất chợt buồn .
Giải thích á, vô nghĩa.
Đàn ông không quan tâm ai đúng ai sai.
Trong lòng họ ai, thì dù người đó có sai, trong mắt họ người đó vẫn đáng đến chết đi .
Đó chính là, thiên vị.
Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn.
Chu Cẩm quả thực là “ đầu” mà ấy luôn nhớ nhung, chỉ một câu đã khiến những năm tháng tôi cố gắng trở nên vô nghĩa.
Nhìn thấy sắc mặt tôi tối sầm lại, Thương Tái Ngôn lại giọng nhẹ nhàng.
“Anh đã chuẩn bị quà cho em, hãy nghe lời nha.”
Quà mà Thương Tái Ngôn , chính là chiếc nhẫn giống hệt của Chu Cẩm.
Tôi giơ tay lên, đúng là to thật.
Có điều, tôi không thích.
Hơn nữa tôi có cảm giác, việc ở chung với Thương Tái Ngôn sẽ sớm kết thúc thôi.
Lạ thật.
Rõ ràng Chu Cẩm đã trở lại, không hiểu sao, Thương Tái Ngôn vẫn chưa chia tay với tôi.
Còn Chu Cẩm lại không giữ bình tĩnh.
Hôm đó là sinh nhật của tôi.
Cơm vừa mới bày lên bàn, Thương Tái Ngôn nhận một cuộc điện thoại.
Anh lập tức đứng dậy và với tôi.
“Có việc quan trọng, tối nay không về .”
…
Tôi chỉ “Ừ” một tiếng.
Thương Tái Ngôn đột nhiên nghiêng người, tôi thăm dò.
“Sao dạo này em ngoan thế?”
Tôi bình tĩnh đáp lại.
“Em không cho đi, thì có không đi không?”
Thương Tái Ngôn né tránh câu hỏi này.
Anh xoa đầu tôi một cái, một câu “Đừng nghĩ ngợi nhiều”, rồi vội vàng rời đi.
Tôi một mình ăn những món trên bàn, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Bởi vì món ăn do Thương Tái Ngôn nấu, vẫn khó ăn như cũ.
Khi tôi đang đổ chúng vào thùng rác, Chu Cẩm gửi cho tôi một bức ảnh.
Thương Tái Ngôn ngồi bên giường bệnh của ta, giúp ta cầm chai truyền dịch.
Thật ra, tôi không có gì ngạc nhiên cả.
Nhưng Chu Cẩm có vẻ không có ý tốt khi tiếp tục hỏi:
“Hôm nay là sinh nhật của phải không?
“Nhưng sao đây, ấy chọn ở bên tôi.”
Vẻ đắc ý trong lời của ta như muốn nhảy ra ngoài màn hình.
Tôi đáp lại.
“Vậy phải gửi cho tôi một bao lì xì chứ.”
Chu Cẩm lập tức im lặng.
Bạn thấy sao?