Thời tiết quá giá lạnh, những con suối nhỏ vùng ngoại ô kinh thành đã đóng băng hoàn toàn.
Lôi Thú Tuyết dừng ngựa bên dòng suối, đích thân đỡ ta xuống ngựa. Đám thị vệ phía sau bắt đầu vội vã đục băng ở thượng nguồn, chuẩn bị bắt cá nấu ăn.
Nàng ta cúi đầu, chăm vào ta, trong mắt tràn ngập cảm nồng nàn:
"Vừa rồi tỷ tỷ vui quá nên cưỡi ngựa nhanh một chút, Tiểu Xuân có bị lạnh không?"
"Không." Ta lắc đầu.
Đây quả thực là sự thật.
Sợ ta bị lạnh khi đi đường, Lôi Thú Tuyết đã dùng tất cả số da chồn tía do Hoàng đế ban tặng để may cho ta một chiếc mũ trùm đầu.
Suốt chặng đường, dù gió bên ngoài lạnh buốt chẳng hề xâm nhập chút nào.
Thậm chí vòng tay ôm của Lôi Thú Tuyết quá ấm áp, ấm đến nỗi đầu mũi ta còn rịn mồ hôi.
"Dòng suối này chuyên dùng để giặt giũ cho Lôi gia, người thường không lại gần, có thể coi là sạch sẽ."
Lôi Thú Tuyết rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, chủ giới thiệu:
"Cá ở đây không to béo lắm, thịt mềm và chắc, nấu canh cá là tuyệt nhất, Tiểu Xuân có thể nếm thử."
Dù đã chứng kiến sự xa hoa của Lôi phủ, ta vẫn không khỏi ngạc nhiên:
"Một dòng suối tốt như , chỉ dùng để giặt quần áo thôi sao?"
"Đúng ," Lôi Thú Tuyết mỉm nhẹ nhàng: "Nước uống trong phủ có hai nguồn suối núi khác, có dịp ta sẽ đưa ngươi đi xem."
"Ngươi tin Phật như , hẳn phải tin lời Phật dạy chúng sinh bình đẳng chứ."
Ta nhíu mày, về phía Lôi Thú Tuyết:
"Chúng sinh bình đẳng, Lôi gia lại đứng trên chúng sinh."
Lôi Thú Tuyết mỉm với ta, nụ ôn hòa và dịu dàng, như hoa mai đón xuân nở trong gió tháng ba.
"Về lý do ta lễ Phật, một là vì các tiểu thư công tử ở kinh thành sùng bái Phật giáo, ta cần đại diện Lôi gia hòa nhập vào giới đó."
"Hai là..."
"Tự nhiên là muốn cầu xin thần Phật phù hộ cho muội muội sớm ngày trở về bên cạnh ta."
Ta khẽ nhếch môi, gượng: "Ngươi có bệnh."
Mà còn bệnh nặng.
"Tiểu Xuân chữa cho ta nhé?" Lôi Thú Tuyết nháy mắt, giọng điệu tinh nghịch.
Ta trợn tròn mắt: "Ta mặc kệ ngươi chết."
Lôi Thú Tuyết ta chạy đến bên cạnh đám thị vệ để xem họ bắt cá, càng to hơn.
Có mấy tỳ nữ nhanh nhẹn đã nhóm lửa bên bờ suối.
Ta lười để ý đến Lôi Thú Tuyết, tò mò họ đục băng một lúc, cảm thấy hơi se lạnh nên lại chạy đến bên đống lửa để sưởi ấm.
Nhưng Lôi Thú Tuyết không chịu buông tha cho ta:
"Tiểu Xuân, ngươi có hận tỷ tỷ không?"
Ta quay mặt đi, không muốn đếm xỉa đến người này.
Thoạt là tiểu thư khuê các, phong thái nhã nhặn, thực chất lại trơ trẽn vô sỉ, thật đáng ghét.
"Hận ta, hận người Lôi gia nhiều lắm nhỉ ."
"Lôi gia đã phụ ngươi quá nhiều, ngươi không thích phụ thân, chán ghét mẫu thân, đó hoàn toàn là chuyện bình thường."
"Nhưng ngươi phải bớt cho tỷ tỷ một chút, cho dù chỉ tốt hơn một chút thôi."
Lôi Thú Tuyết thấy ta không trả lời, giọng nhẹ nhàng rơi vào tai ta.
Củi khô cháy lép bép, dường như trái tim ta cũng bị ngọn lửa l.i.ế.m qua một cái.
Hơi ngứa ngáy, cũng hơi đau.
21
Săn b.ắ.n mùa đông chung vẫn rất thú vị.
Đào hố bẫy thỏ rừng và hoẵng, đục băng trên mặt suối để bắt cá, mang theo đám tỳ nữ chơi ném tuyết...
Thợ thủ công điêu khắc băng đã tạc những con vật nhỏ trong suốt như pha lê, đặt ngay ngoài bậu cửa sổ của ta.
Vừa mở cửa sổ là có thể thấy những món đồ chơi tinh xảo này.
Nếu không phải đang ở trong Lôi gia, lại quá lo lắng về thế cụ trong triều đình, có lẽ ta sẽ vui gấp trăm nghìn lần.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, sự việc đã có chút chuyển biến.
Vương Tải Vi đã trà trộn vào đội chơi trượt băng mà Lôi Thú Tuyết mời đến.
Nàng ta bôi một lớp thuốc màu dày đặc lên mặt, hòa lẫn vào đám đông, lén lút ra hiệu bằng miệng với ta.
Canh ba.
Ta kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, ngoan ngoãn ngồi đó xem họ trượt băng.
Thậm chí còn không những lời chua ngoa với Lôi Thú Tuyết, khiến đối phương nghi ngờ ta vài lần.
Bạn thấy sao?