"Nam tử lên ngôi, trong mắt thấy trăm họ thiên hạ, không bao gồm nữ tử, còn nữ tử lên ngôi, trong mắt có thể thấy nhiều hơn."
"Để đạt mục đích, dù thủ đoạn có hèn hạ một chút, thì có gì đáng chê trách chứ?"
"Dù sao thì trên đời này, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể thay đổi tất cả."
Nói xong những lời này ta lập tức im lặng, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của Lý Túy Vãn.
Một tỳ nữ khác trong rèm đưa cho Lý Túy Vãn một tờ giấy.
Nàng ấy giơ tay, cẩn thận đọc kỹ, rồi mới khẽ .
"Huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Lôi Tướng? Khó trách ở chốn phong trần mà lại có kiến thức như ."
Sau cuộc đấu võ mồm nửa thật nửa giả, cuối cùng cũng đón nhận một lời khen hiếm hoi.
Ta hướng về phía sau tấm rèm ngọc hành lễ: "Không biết ý Trưởng Công chúa thế nào."
"Ngọc Kinh lâu giao cho ngươi." Giọng trầm thấp của Lý Túy Vãn vang lên từ sau rèm.
Ta giơ tay vén tấm rèm ngọc, bước thẳng vào trong, vốn là định tạ ơn Lý Túy Vãn.
Nhưng vừa thấy gương mặt như ánh trăng gột rửa của nàng ấy, lời đã đến miệng lại đổi khác: "Vậy xin mời Trưởng Công chúa kiểm tra hàng."
Đế khuyết bạch bích, thiên hạ vô song.
Vốn dĩ tưởng là người đời ngưỡng mộ quyền lực, cố thổi phồng tạo danh tiếng cho Lý Túy Vãn.
Không ngờ lại là sự thật.
Ngọc Kinh lâu và mấy kỹ viện gần đó đều có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc, thậm chí ngay cả bản thân ta khi cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, soi gương tự ngắm cũng thấy mình da trắng như tuyết, dung mạo như hoa.
Ta chưa từng tiếp khách, thay vì giao thân thể trong sạch cho những kẻ háo sắc không bằng heo chó.
Chi bằng...
Chi bằng giao cho vị Trưởng Công chúa điện hạ có gương mặt như tuyết tan xuân về, dịu dàng đẹp hơn cả ngọc này.
Hiển nhiên Lý Túy Vãn cũng hiểu ý ta, khẽ một tiếng, bảo những tỳ nữ bên cạnh lui ra.
Lò hương ngọc chiếu chăn uyên ương, phấn son hòa cùng mồ hôi chảy xuống gối.
Sau khi kết thúc, ta nhận thẻ bài quản sự Ngọc Kinh lâu, cùng với sáu mươi lượng bạc.
Cái trước là Lý Túy Vãn chủ đưa.
Cái sau là ta chủ đòi Lý Túy Vãn.
Dù là Trưởng Công chúa đến Ngọc Kinh lâu tìm ca kỹ vui chơi, cũng phải trả tiền đấy!
3
Kể từ ngày hôm đó, ta trở thành quản sự nương tử của Ngọc Kinh lâu.
Việc đầu tiên sau khi trở thành quản sự nương tử, chính là kiểm kê tiền bạc, ăn mặc chỉnh tề, rồi đến thăm Minh Nguyệt lâu một chuyến.
Tên nam nhân nghiện cờ b.ạ.c kia của A Dung, trong mắt ngoài chữ "tham" thì chỉ còn chữ "dục".
Nàng ấy mang số bạc Lý Túy Vãn dùng để giải tán các hoa nương về nhà, chưa đầy nửa ngày, đã bị nam nhân của mình bán sang Minh Nguyệt lâu bên cạnh.
Chuyện tốt Lý Túy Vãn ra, vẫn là lão nương ta phải đi thu dọn cục diện rối rắm.
Trong lòng ta căm tức nhổ nước bọt về phía Trưởng Công chúa, đối mặt với người của Minh Nguyệt lâu lại ra vẻ tràn đầy khí thế.
Quản sự của Minh Nguyệt lâu rất khó chuyện.
A Dung bị bán vào, nam nhân của nàng ấy cũng chỉ nhận mười lăm lượng bạc.
Nhưng để chuộc nàng ấy ra, Minh Nguyệt lâu đòi ta một trăm năm mươi lượng.
Vừa mới kiếm chút tiền từ tay Lý Túy Vãn, chưa kịp ấm tay đã phải bỏ ra bù vào cho A Dung.
Nhưng không còn cách nào khác.
Tuy đều là ra ngoài bán thân, quản sự Minh Nguyệt lâu đặc biệt độc ác hơn.
Ít nhiều gì Ngọc Kinh lâu cũng còn chịu vì phẩm cách, vì danh tiếng mà sàng lọc khách nhân cho các nương trong lâu.
Minh Nguyệt lâu thì dân lao tạp nham gì cũng tiếp.
Với nhan sắc của A Dung, rơi vào chốn như , chưa đầy nửa tháng sẽ bị chơi thành một đống thịt nát.
Nhưng một trăm năm mươi lượng bạc này, quả thực là hét giá trên trời.
Ta nghiến răng ken két.
Nếu không phải A Dung thường xuyên chăm sóc tiểu nương của ta khi ở Ngọc Kinh lâu, là người tốt bụng, ta không thèm đi vớt nàng ấy về đâu.
Mặt đen sì đưa tiền, ta mang theo A Dung và khế thân của nàng ấy về Ngọc Kinh lâu.
Bạn thấy sao?