Khi nàng ấy đang mang bầu đi tiếp rượu, gượng muốn nôn mà không dám nôn, ông có nhớ rằng nàng ấy là thiếp của ông không?
Khi nàng đang ở cữ bị cắt thức ăn, bị buộc phải xuống giường tập múa, m.á.u h/uyết chảy từ đùi xuống tận giày thêu.
Lôi Tướng, ông có nhớ rằng nàng ấy là thiếp của ông không?
Ông không nhớ!
Nếu không phải ta mượn thế lực của Trưởng Công chúa đưa cả nhà Trần gia xuống hoàng tuyền!
Những kẻ quyền cao chức trọng như ông, căn bản sẽ không nhớ đến hai con sâu cái kiến là ta và tiểu nương!
Khi cảm đã đến cực điểm, con người lại trở nên im lặng.
"Ngươi muốn gì?"
Ta bỏ qua cơn đau nhói trong lòng bàn tay, mặc cho m.á.u nhỏ giọt lên bộ lông cáo trắng muốt.
"Huyết mạch của Lôi gia, tuyệt đối không thể lưu lạc chốn phong trần."
Giọng điệu Lôi Tướng ngạo mạn, ý tứ rất rõ ràng.
Đây là muốn ta nhận tổ quy tông đây mà.
Nghĩ đến đây, lồng n.g.ự.c ta chợt đập nhanh dữ dội, suýt nữa thì ngất đi.
Lặng lẽ tránh bàn tay của A Dung đang định xoa dịu ta, ta cố gắng kìm nén cảm , nhẹ nhàng lên tiếng:
"Được, ta về Lôi gia, xin phụ thân cho ta về Ngọc Kinh lâu thu xếp một chút."
"Đi ngay bây giờ, không có lựa chọn nào khác."
Lôi Tướng thấy ta đã khuất phục, giọng điệu vẫn như trước không vui không buồn.
Thị vệ của Lôi phủ từ từ bao vây xe ngựa của ta.
Theo hiệu lệnh của Lôi Tướng, thị vệ trưởng đưa tờ giấy giải phóng cho ta.
Ta chằm chằm vào tờ giấy giải phóng hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng ngón trỏ tay phải chấm một chút m.á.u từ lòng bàn tay, điểm một dấu tay lên đó.
"Mời Nhị tiểu thư lên xe."
Thị vệ trưởng cất tờ giấy giải phóng của ta chuyển cho Lôi Tướng, cúi đầu cung kính.
Một cỗ xe ngựa mới cũng treo biểu tượng của Lôi gia dừng trước mặt ta.
Ta chậm rãi cởi bỏ chiếc áo lông cáo dính máu, đưa thẻ quản sự Ngọc Kinh lâu cho A Dung:
"Việc ở Ngọc Kinh lâu, phiền ngươi chăm lo nhé."
A Dung bị biến cố đột ngột này cho sững sờ, ta với vẻ ngơ ngác.
Hoàn toàn là dáng vẻ chưa kịp phản ứng.
Ta không muốn nàng ấy bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa Lôi gia và Trưởng Công chúa, lại càng không muốn để Lôi Tướng biết tầm quan trọng của nàng ấy đối với ta.
Chỉ vội vàng cuốn chiếc áo lông cáo trắng lại, cùng với thẻ quản sự nhét vào lòng nàng ấy.
Nhân lúc cúi người, khẽ với nàng ấy: "Dính m.á.u thì không dùng nữa, bộ lông này tốt như , tiếc quá."
Trong lúc vội vàng, ta chỉ có thể ngụ ý với A Dung đến thế thôi.
Thị vệ trưởng lại thúc giục: "Mời Nhị tiểu thư lên xe."
Ta không lên tiếng, chậm rãi bước xuống xe ngựa của Ngọc Kinh lâu, rồi từ từ leo lên xe ngựa của Lôi phủ.
Khoang xe của Lôi phủ rất rộng, bên trong đã có hai nha hoàn ăn mặc chỉnh tề đang đợi ta.
"Nô tỳ Thúy Vi/Tô Mi, xin bái kiến Nhị tiểu thư."
Cách hành lễ của các nha hoàn hết sức chuẩn mực, là biết xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý, rất quy củ.
Ta vốn định bắt bẻ, chẳng tìm ra điểm gì để bắt bẻ, đành phải ngồi xuống và nhắm mắt lại không để ý đến họ.
Khi xe ngựa chạy qua cửa ngách vào Lôi phủ, mối hận trong lòng mới dần dần bị ta đè nén xuống.
Khi đã bình tĩnh lại, ta bề ngoài cúi đầu giả vờ ngủ gật, trong lòng lại cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị.
Lôi Tướng muốn bắt ta vào Lôi phủ để giám sát, điều này chưa chắc đã hoàn toàn bất lợi cho ta.
Vì xuất thân là kỹ nữ, từ nhỏ ta đã không đọc nhiều sách.
Nhưng mỗi cuốn sách ta đã đọc, ta đều nhớ.
Sách rằng, quan thì hưởng lộc Vua, ở chùa thì ăn lộc Phật.
Sách còn , không vào hang cọp, sao bắt cọp con.
Người biết thì bắt đầu , người thì hoàn thành việc biết, chưa từng có ai biết mà không .
Bây giờ, Lôi Kinh Xuân ta phải đi kiểm chứng xem đạo lý trong sách có đúng không.
19
Có lẽ cái mạng thối của ta còn có chút giá trị, nên Lôi phủ đối đãi với ta cũng không đến nỗi tệ lắm.
Bạn thấy sao?